- Lục Thiên Ngôn, chúng ta ly hôn đi.
Đơn tôi cũng đã viết và kí cả rồi đấy, anh có thể xem qua.
– Giang Thùy Dương giọng nói không nhanh không chậm đưa đơn ly hôn ra trước mặt Lục Thiên Ngôn.
Nhìn tờ đơn ly hôn ở trên bàn, không vội cầm nó lên, anh ngồi thẳng người nhìn Giang Thùy Dương đang ngồi ở trước mặt mình.
Trong đầu không thôi tự hỏi cô đây rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?
- Anh mau kí đi.
– Thấy anh không có động tĩnh gì, Thùy Dương nôn nóng giục anh.
- Muốn làm cái gì? – Lục Thiên Ngôn hỏi.
- Muốn làm cái gì? – Thùy Dương giọng mỉa mai hỏi lại.
– Lục Thiên Ngôn, anh nghĩ tôi là đứa có đủ nhân từ để sống cùng với một kẻ đã gián tiếp hại cả nhà tôi vì một người phụ nữ không liên quan sao? Tôi không nhân từ được như vậy đâu.
Vậy nên hãy mau kí đơn ly hôn đi, chúng ta đường ai nấy đi.
– Lần nữa, Thùy Dương lại đẩy đơn ly hôn về phía của Lục Thiên Ngôn đang ngồi.
Vẫn như lần trước, Lục Thiên Ngôn vẫn không hề có ý định để ý đến lá đơn ly hôn kia.
- Anh....- Thùy Dương chau mày tỏ ra không hài lòng với động thái này của anh.
Anh đã gián tiếp hại cả nhà cô, hại cô thành ra thế này rồi mà bây giờ cô muốn ly hôn anh cũng không muốn tác thành cho cô nữa sao? Muốn cô ở bên để hành hạ cô đến bao giờ nữa?
Xoẹt! Lục Thiên Ngôn lạnh lùng cầm tờ đơn ly hôn lên, thẳng tay xé nát nó ngay trước mặt cô.
- Đừng bao giờ làm mấy trò vô bổ này nữa? Ly hôn? Em nghĩ em muốn ly hôn là được sao? Tôi sẽ giúp em tìm ra kẻ đứng sau cuộc tai nạn của bố mẹ, việc của em bây giờ là ở yên đó nghỉ ngơi đi.
- Việc của bố mẹ tôi không liên quan tới anh, không cần anh phải mất công tìm hiểu giúp tôi, tôi có chân có tay, tự có thể làm được.
– Giang Thùy Dương tức tối đứng trước mặt Lục Thiên Ngôn, gằn giọng nói.
Kẻ đã hại cả nhà cô như anh, không đời nào cô cho phép can dự đến việc của nhà cô nữa.
Một việc cũng không được.
- Giang Thùy Dương, vậy tôi cũng nói cho em biết, em bao giờ có cái suy nghĩ muốn chống đối lại tôi.
Tôi nói em ở yên một chỗ thì em tốt nhất nên ở yên một chỗ đi.
Đừng khiến tôi phải ra tay với em.
– Lục Thiên Ngôn giận giữ nắm chặt lấy tay cô, đe dọa.
- Ra tay? Anh muốn ra tay với tôi thế nào nữa đây? Giờ tôi đã là kẻ chẳng còn gì trong tay rồi, anh muốn hại tôi thế nào?
Đúng thế, cô bây giờ đã là một người chả còn lại gì nữa rồi, không ai có thể đe dọa được cô nữa? Kể ra làm một kẻ không có gì trong tay cũng không phải chỉ toàn có bất lợi đâu nhỉ?
- Lục Thiên Ngôn, tôi khuyên thật, anh tốt nhất là đừng giữ tôi lại bên người bởi vì tôi sẽ quay ra cắn anh bất cứ lúc nào đấy! – Giang Thùy Dương không những không sơ thậm chí còn đe dọa ngược lại Lục Thiên Ngôn.
Lục Thiên Ngôn nghe thế liền tiến lại bên cô, trực tiếp áp sát cả người cô vào bên tường.
- Giang...!Thùy...!Dương! – Lục Thiên Ngôn nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt tức giận không cứ dán chặt lên môi cô.
- Đừng làm trò xấu mặt này nữa.- Giang Thùy Dương biết anh đang muốn làm gì nên cô ngay lập tức muốn đẩy anh ra.
Một việc mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm.
Trước đó cô chưa từng một lần muốn cự tuyệt anh như thế này.
Dù là khi cả hai chỉ là bạn bè đơn thuần cho tới khi cả hai thành vợ chồng, cô vẫn luôn ở đó và chờ đợi anh, chưa từng muốn đẩy anh ra và nhìn anh bằng đôi mắt đầy chán ghét như hiện tại.
Và điều đó thật sự làm anh cảm thấy rất khó chịu.
Anh không thích nhìn thấy một Giang Thùy Dương như thế này, anh vẫn muốn, vẫn muốn thấy một Giang Thùy Dương vui vẻ hoạt bát của hồi trước hơn.
Một Giang Thùy Dương ở trong quá khứ, trong kí ức của anh.
Nhưng mà có một chuyện mà Lục Thiên Ngôn không biết.
Rằng là Giang Thùy Dương kia đã chết rồi.
Cô ấy là bị anh bức ép đến chết.
Bây giờ chỉ còn lại một Giang Thùy Dương tràn đầy nỗi hận với cuộc sống, với những người cô từng xem là thân quen, trong đó, có cả anh.
Người con trai cô đã từng xem là tất