Giang Thừa Châu hiển nhiên không có lòng tốt như vậy mà đợi cô tắm rửa.
Mà anh nói cho cô biết, để cô chuẩn bị một chút rồi theo anh đến tiệc rượu.
Ngữ khí của anh quá mức đương nhiên, ngay cả một câu vì sao cô cũng tiết kiệm.
Trường hợp tiệc rượu thế này, không phải ở thành phố Giang Tây, thì người tham gia phần lớn cũng đều có máu mặt.
Anh công khai đưa cô ra ngoài như vậy, không sợ vị hôn thê biết ghen? Sâu xa hơn, anh hành động như thế không phải đang làm mất mạt vị hôn thê kia sao?
Mới đính hôn, anh đã công khai mang theo cô xuất hiện.
Mặc dù cô nghĩ tới những chuyện này, nhưng cũng không định nói ra, bằng không nhất định sẽ phải đối mặt với sự đùa cợt của anh.
Hiện tại cô chỉ mong có thể quản tốt chính mình, chuyện khác, tất cả đều không liên quan tới cô.
Cô chỉ mang theo một ít quần áo thường ngày, căn bản không mang lễ phục dạ hội.
Hiện tại ngay cả trang điểm cũng không muốn.
Giang Thừa Châu thấy cô đã thổi tóc khô, thì cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy: “Đi thôi!”
Cô không chậm chạp chút nào, lập tức đi theo phía sau anh.
Ra cửa phòng, Giang Thừa Châu đi ở phía trước đột nhiên xoay người, híp mắt nhìn cô: “Mộc Tuyên Dư, cô trở nên thật là nghe lời.”
Lòng cô cứ như vậy mà hồi hộp một chút, không làm trái bất cứ quyết định nào của anh, cái gì cũng dựa theo yêu cầu của anh mà làm.
Cô gái như vậy thật nghe lời, nhưng rất không thú vị, quá không có hứng thú.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây!
Giang Thừa Châu nhìn sắc mặt cô chỉ biết cô nghe hiểu lời mình.
Cô nên phát huy giá trị của mình, làm anh cảm thấy không có gì vui, anh không cam đoan “Thịnh Đạt” sẽ đưa vào hoạt động bình thường.
Dù sao anh cũng không phải là nhà từ thiện, không phải sao?
Giang Thừa Châu đã đi vào thang máy, Mộc Tuyên Dư bước nhanh vào.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, cô chăm chú nhìn số tầng giảm xuống, dời đi sự khẩn trương trong lòng, mà Giang Thừa Châu lại không lưu tâm.
Mộc Tuyên Dư đứng ở cửa khách sạn.
Giang Thừa Châu lái xe tới, cô liền ngồi vào.
Vẫn là không khí lạnh như băng.
Cô thật bi ai phát hiện ra, nhiều năm trôi qua như vậy, thế nhưng cô không tìm được cách ở chung cùng anh.
Cô không hề hiểu rõ người đàn ông hỉ nộ vô thường này, cũng không rõ rốt cuộc anh muốn thế nào.
Dường như làm cái gì cũng không khiến anh vừa lòng, loại cảm giác này vô lực đánh úp cô.
Di động của Giang Thừa Châu vang lên, anh cầm tai nghe, sau đó nghe điện thoại.
Điện thoại là Uông Tử Hàm gọi tới.
“Đi công tác cảm giác thế nào?” Giọng Uông Tử Hàm mềm mại, nghe ra được, tâm tình dường như không tệ.
“Không tồi.”
“Điều này biểu thị xa cách em, anh rất tốt?”
Giang Thừa Châu dường như cười một chút: “Em muốn anh vô cùng sa sút, không có tinh thần công tác? Aizz, anh cũng muốn như thế, nhưng nếu như vậy, sẽ không làm xong việc, lại phải ở đây càng lâu hơn…”
Uông Tử Hàm nghe được lời trọng điểm, “Công việc rất nhiều sao?”
“Tàm tạm, trong phạm vi năng lực của anh.”
Uông Tử Hàm muốn nói anh trai anh đã trở lại, một khi đã vậy, anh có thể không cần phải xen vào chuyện của công ty nữa, nhưng nếu anh làm như vậy thì có nguyên nhân của anh, cô không muốn nghĩ lung tung suy đoán chuyện của anh, “Anh cũng đừng cậy mạnh, đừng quá vất vả, làm hết sức…”
“Anh biết.”
“Em xem dự báo thời tiết, anh bên đó mấy ngày nay đều sẽ mưa, nhiệt độ không khí cũng chuyển lạnh, chăm sóc bản thân thật tốt, nhất thiết đừng để bị cảm.”
Anh kêu r3n một tiếng trong điện thoại.
“Sao thế?” Uông Tử Hàm nghi hoặc.
“Em quả thực biến anh thành đứa trẻ.”
Uông Tử Hàm cũng nở nụ cười.
…
Mộc Tuyên Dư ở bên cạnh tính toán thời gian.
Thời gian anh và Uông Tử Hàm trò chuyện là 25 phút ba mươi mốt giây, đây đối với anh mà nói đã coi là rất tốt.
Hơn nữa khi anh cùng Uông Tử Hàm nói chuyện anh không có nửa điểm không kiên nhẫn, điều đó thể hiện anh và người đó ở chung vô cùng thoải mái.
Hơn nữa cô có thể nhìn ra được, hành động như vậy của anh cũng không phải là cố ý diễn trò ở trước mặt mình.
Anh cùng Uông Tử Hàm bình thường chính là chung sống như thế.
Cô nghĩ đến miêu tả về Uông Tử Hàm ở trên báo —— chân mệnh thiên nữ, từ này thật là chuẩn xác.
Uông Tử Hàm đích xác chính là chân mệnh thiên nữ của Giang Thừa Châu.
Anh có thể thực sự trở thành như hôm nay, cũng có công lao của cô gái kia đi?
Thật không sai.
Cúp điện thoại Giang Thừa Châu liếc mắt xem xét cô một chút: “Cô lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng tôi sẽ hiểu lầm.”
Mộc Tuyên Dư quay đầu, kéo ra một nụ cười, “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm cô đây là đang ghen.”
Cô lập tức nghĩ đến lúc trước anh nói cô rất nghe lời, vốn không lưu tâm nhưng lập tức điều chỉnh, trở nên nghiêm túc lại có chút bất đắc dĩ, “Anh không hiểu lầm, tôi chính là đang ghen.”
Khóe miệng Giang Thừa Châu hơi hơi cong lên, ngay cả khóe mắt cũng giương lên phía trên.
Cô rất rõ biểu cảm này của anh biểu hiện cái gì.
Đó là anh không lưu tâm đối với lời nói của người khác, thậm chí là tỏ vẻ đùa cợt rõ ràng.
Cô yếu ớt thở dài, “Anh vừa nói chuyện 25 phút ba mươi mốt giây, lúc trước khi chúng ta ở bên nhau, trong điện thoại anh vẫn luôn không kiên nhẫn với tôi, thời gian nói chuyện cũng không quá mười giây.”
Giọng cô dường như rất phiền muộn.
Ánh mắt của Giang Thừa Châu lại bắt đầu trở nên sâu thẳm, trước đây? Cô còn dám ở trước mặt anh đề cập đến chuyện năm đó.
Cô thật sự là không sai, cô cũng chỉ có thể nói lúc đầu, sau đó thì sao? Anh thấy bạn cùng phòng và bạn gái nấu cháo điện thoại trong phòng ngủ, có thể nói lâu như vậy, anh bắt đầu hoài nghi cách nói chuyện của mình rất có vấn đề.
Thậm chí anh còn phí thời gian vụng trộm nghe xem bạn cùng phòng và bạn gái đang tán gẫu cái gì, kết quả nghe được tất cả đều là nói nhảm.
Anh nhất thời cực kỳ buồn bực, lại nghĩ có thể nói những lời vô nghĩa lâu như vậy cũng là bản lĩnh, vì thế lại bắt đầu học tập… Sau đó dần dần, thời gian anh trò chuyện cùng cô càng ngày càng dài.
Anh cảm thấy năng lực học tập của mình không tồi, một đề tài nối tiếp một đề tài, sau đó nói đến chuyện của mình, cũng có thể nấu cháo điện thoại.
Mộc Tuyên Dư khẽ cắn môi, “Sau này rốt cuộc thời gian chúng ta trò chuyện cũng thành lâu.
Giang Thừa Châu, anh còn nhớ rõ anh nói lời gì với tôi sao?”
Anh không nhìn cô, cũng không đáp lại.
Nói gì chứ? Anh và cô cùng ngồi cạnh sân thể dục mới.
Cạnh sân thể dục đều là cây cối cao lớn, còn có hương vị nguyên thủy nhất, ban đêm có thể nhìn thấy đom đóm chợt lóe chợt lóe sáng.
Cuối cùng anh cùng cô nằm trên cỏ, trong tầm mắt là đom đóm lập lòe và sao đầy trời.
Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy, cho dù không nói bất cứ lời nào, cũng có thể cùng người này ở bên cạnh yên lặng thật lâu như vậy.
Nhưng dường như cô lại không bằng lòng, nhắc đến tên mấy nữ sinh.
Tên mấy nữ sinh đó anh đã quên từ lâu, nhưng cô đề cập tới, thế nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ.
Đây cũng là một loại phản ứng quan tâm đi? Nhưng anh không cười, mà nói cho cô biết —— Mộc Tuyên Dư, em là người đặc biệt nhất, em nhất