Giang Thừa Châu ở lại nhà hai ngày rồi mới rời đi.
Trong hai ngày này, Mộc Tuyên Dư chung sống với anh vô cùng vui vẻ.
Giang Thừa Châu giống như biến thành cậu thiếu niên của vài năm trước kia, sau khi xác lập quan hệ với cô thì luôn che chở và khoan dung cô, dường như chỉ cần là cô, anh sẽ không bao giờ tức giận, cũng sẽ luôn thỏa hiệp.
Giang Thừa Châu của vài năm trước, chính là một người mâu thuẫn đến mức tận cùng như vậy.
Lúc anh coi nhẹ một người thì có thể không nhìn đến cùng, mà khi anh thật lòng muốn đối đãi một người, lại sẽ sủng cô đến trời, khiến mọi người đều hâm mộ ghen ghét cô.
Giang Thừa Châu sẽ cùng đi siêu thị mua thức ăn với Mộc Tuyên Dư, sau đó anh vì cô mà nấu cơm, sau khi ăn cơm tối xong, anh sẽ cùng cô đến công viên Bàn Nguyệt ở tiểu khu phụ cận tản bộ.
Hai ngày nay là thời gian họ chung sống hài hòa nhất từ sau khi gặp lại nhau.
Ngày thứ ba Giang Thừa Châu mới trở về, hiện tại anh ở cùng người nhà, không thể ở bên ngoài quá lâu.
Mà Mộc Tuyên Dư rất rõ suy nghĩ thực sự của Giang Thừa Châu, bây giờ anh còn là vị hôn phu trên danh nghĩa của Uông Tử Hàm, cứ như vậy ở cùng một chỗ với cô, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện, hơn nữa cho dù họ sẽ ở cùng nhau, anh cũng phải xử lý xong chuyện với Uông Tử Hàm.
Mộc Tuyên Dư nhìn Giang Thừa Châu rời đi.
Anh lái xe rời đi, cô liền đứng ở cổng tiểu khu nhìn xe anh đi xa, dần dần biến mất trong tầm mắt của mình.
Giang Thừa Châu thì từ kính chiếu hậu nhìn bóng dáng càng ngày càng mơ hồ kia, anh nghĩ hình ảnh này nhìn qua nhất định rất đẹp, trong mắt cô gái kia có lẽ thực sự có cảm xúc luyến tiếc.
Anh suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho Tần Sâm Châu.
Quan hệ của Tần Sâm Châu và Giang Thừa Châu vẫn luôn rất tốt, sau khi nhận được điện thoại của anh, liền lập tức hẹn nơi gặp mặt với Giang Thừa Châu, hai người gặp nhau.
Trong quán Bar bọn họ hẹn gặp lần trước, lúc Giang Thừa Châu đến, Tần Sâm Châu ở đó chờ đã lâu.
Giang Thừa Châu đi vào quán Bar, Tần Sâm Châu lập tức giơ ly rượu lên, ra hiệu cho Giang Thừa Châu.
Trên người Giang Thừa Châu có vài loại khí chất khó có thể hình dung, vừa tà vừa chính, bởi vậy từ khi anh bắt đầu tiến vào, liền có vô số phụ nữ đưa mắt phóng tới người anh, thậm chí có cô gái to gan trực tiếp tiến lên muốn số điện thoại, cũng có cô gái cố ý ngã sấp xuống nhằm chiếm được biệt đãi của Giang Thừa Châu.
Dĩ nhiên, những người này đều chưa từng được như ý muốn.
Giang Thừa Châu đi qua, ngồi xuống đối diện Tần Sâm Châu.
Tần Sâm Châu ý cười có phần dày đặc.
Hồi đại học, Tần Sâm Châu là người thân nhất với Giang Thừa Châu, khi đó rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc, tính cách của họ khác nhau nhiều như vậy, sao có thể trở thành bạn bè tốt như thế.
Nhưng bản thân Tần Sâm Châu rất rõ ràng, ngoại trừ vì mối quan hệ anh em bà con thân thích kia, anh rất yêu quý cậu em trai này, mặc dù Giang Thừa Châu rất kiêu ngạo, lại còn tư bản ngạo mạn, hơn nữa cho dù Giang Thừa Châu năm đó đích xác làm tổn thương trái tim của không ít nữ sinh, nhưng tất cả đều do những nữ sinh kia tự mình chuốc lấy khổ, Giang Thừa Châu chưa từng chủ động hại một nữ sinh nào, huống chi Giang Thừa Châu là dựa vào thực lực thi vào đại học Giang Tây, cũng không giống những tay playboy học hành kém cỏi đến mức làm cho người ta hộc máu.
Thành tích của Giang Thừa Châu rất tốt, hơn nữa những gì anh làm được trong trường đại học còn rất đáng nể, khi đó Tần Sâm Châu chỉ biết, cậu em này của mình về sau nhất định rất có triển vọng, bây giờ Giang Thừa Châu cũng đã chứng minh quan điểm năm đó của Tần Sâm Châu.
Thời kỳ Giang Thừa Châu ở trung học, tuyệt đối là cậu học sinh khiến giáo viên yêu quý nhất mà cũng đau đầu nhất, sinh hoạt cá nhân rối tinh rối mù, nhưng thành tích học tập cũng tốt đến mức rối tinh rối mù.
Sau khi Giang Thừa Châu ngồi xuống, nụ cười trên mặt Tần Sâm Châu thoáng trở nên có phần nghiền ngẫm, “Mị lực vẫn như trước đây không giảm.”
Đây coi như là châm chọc trá hình? Ngay cả những cô gái xinh đẹp trang điểm kĩ càng, cũng thật không biết xấu hổ sát vào người anh.
“So ra còn kém anh.” Giang Thừa Châu đương nhiên biết tin đồn năm đó.
Một nữ sinh nếu coi trọng Giang Thừa Châu thì đó chính là ánh mắt có vấn đề, nhưng thích Tần Sâm Châu, thì lại khác hoàn toàn, giống như họ cũng trở nên có cấp bậc.
Giang Thừa Châu vẫy tay, gọi bồi bàn bưng rượu tới.
Tần Sâm Châu thấy thế lắc đầu, “Chẳng lẽ gọi anh ra vì uống rượu?”
“Không được?”
Tần Sâm Châu cười, “Đương nhiên không phải.
Anh cũng đang muốn tìm cơ hội gặp chú một lần.”
“À?” Giang Thừa Châu nâng ly rượu lên, hướng về phía Tần Sâm Châu nhíu mày.
“Cô bảo anh khuyển nhủ chú.” Tần Sâm Châu không định giấu diếm gì trước mặt Giang Thừa Châu, “Ý của bà rất đơn giản, bảo chú nếu quyết định ở cùng một chỗ với Uông Tử Hàm, vậy thì phải có trách nhiệm với cô gái nhỏ người ta.
Nhân tiện bảo anh nói cho chú biết, chuyện đã qua thì cho qua đi, không việc gì phải so đo.”
Giang Thừa Châu nhếch môi cười, “Mẹ em chính là bảo anh nói cho em biết như vậy?”
“Nếu anh có thể khuyên chú thay đổi, vậy chú liền không phải Giang Thừa Châu .”
Tần Sâm Châu mỉm cười, tính cách của Giang Thừa Châu, Tần Sâm Châu đương nhiên cũng hiểu biết chút ít.
Giang Thừa Châu là người nghiêm khắc làm việc theo suy nghĩ của mình, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao năm đó ngay từ đầu anh ác liệt như vậy với Mộc Tuyên Dư.
Trong mắt anh, Mộc Tuyên Dư chính là người giống như những nữ sinh khác, yêu chính là vẻ ngoài* cùng với cái gọi là tiền tài của anh.
Nếu thích gì đó [email protected] trụi như vậy, Giang Thừa Châu đương nhiên có thể tùy tâm sở dục mà đối xử, nhưng sau đó trong quá trình tiếp xúc, Giang Thừa Châu lại phát hiện Mộc Tuyên Dư không giống với những cô nữ sinh nông cạn đó, vì thế thái độ đối với Mộc Tuyên Dư bắt đầu thay đổi, hoàn toàn biến Mộc Tuyên Dư thành bạn gái mà đối đãi, cho Mộc Tuyên Dư sự đối xử cao nhất cùng sủng ái lớn nhất, anh chính là một người như vậy.
(cái này mình thấy dịch là túi da @@ -> thấy kiểu gì í nên đoán là vẻ ngoài @@)
Giang Thừa Châu chỉ biết tin tưởng cảm giác của mình, sự khuyên bảo của người khác đối với anh mà nói, tuyệt đối thuộc loại nước đổ lá khoai.
Giang Thừa Châu liếc mắt nhìn Tần Sâm Châu, ông anh họ này còn rất hiểu mình.
Anh cười cười, trong tươi cười không có bất cứ thâm ý hay hàm nghĩa khác nào.
Tần Sâm Châu sau khi cạn một ly với anh, thì để ly rượu xuống, có ý thăm dò, “Chú thật sự cùng Mộc Tuyên Dư…”
Ánh mắt ý vị thâm trường kia, biểu đạt rất tốt những lời còn chưa hỏi ra sau đó.
Giang Thừa Châu gật đầu, không phải là muốn hỏi anh bây giờ liên lạc với Mộc Tuyên Dư, hoặc hơn nữa là đang qua lại.
Tần Sâm Châu kéo khóe miệng xuống, “Dối trá.”
Đây là đánh giá của Tần Sâm Châu đối với biểu hiện trước đây của Giang Thừa Châu, khi Giang Thừa Châu ở nước ngoài tham gia Bác sĩ không biên giới thì Tần Sâm Châu nhiều lần hữu ý vô ý cung cấp tin tức của Mộc Tuyên Dư cho Giang Thừa Châu.
Mỗi lần biểu hiện của Giang Thừa Châu đều không kiên nhẫn, hơn nữa chán ghét nghe thấy ba chữ Mộc Tuyên Dư, nhưng bây giờ đây! A…
Giang Thừa Châu không để ý tới sự trêu tức trong mắt Tần Sâm Châu, mà nheo mắt, “Anh nói, nếu em định nối tiếp tiền duyên với cô gái đó, có thể có kết quả tốt không?”
Mặc dù Tần Sâm Châu đoán được cậu em này đối với Mộc Tuyên Dư rất