Lúc Giang Thừa Châu nằm quay về bên cạnh Mộc Tuyên Dư thì cô đang ngủ, dường như ngủ rất say sưa.
Anh nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, nghĩ đến chính mình vừa rồi vì cô mà sinh ra khó chịu, trong khi cô lại ngủ thoải mái như thế.
Trong lúc nhất thời anh thậm chí có cảm giác không thoải mái khó hiểu, anh lại ác ý dùng tay đập xuống giường, giường chấn động một chút, thật đáng tiếc, cô không có tỉnh lại.
Cảm giác không thoải mái này lập tức tăng lên, tựa như dù anh có làm gì thì cũng không thể ảnh hưởng đến cô.
Chẳng hạn như bảy năm đã qua kia, không có Giang Thừa Châu anh, cô vẫn cứ yêu đương như thường, cuộc sống vẫn như thường lệ.
Anh nhìn chính tay mình, lại cảm thấy đáng cười hơn, anh đây là đang làm cái gì?
Anh tắt di động, lần này là thật sự chuẩn bị ngủ.
Ngày hôm sau vì là cuối tuần nên Giang Thừa Châu không cần đến công ty, chỉ là anh vẫn như trước sắm vai bạn trai tốt.
Buổi sáng sau khi rửa mặt thì mở tủ lạnh ra, nhìn đồ bên trong xong, lập tức bắt đầu làm bữa sáng.
Mộc Tuyên Dư bây giờ không cần đi làm, thời gian có chút tùy theo ý mình, bất kể động tĩnh của Giang Thừa Châu trong phòng bếp có lớn bao nhiêu, đều không thể làm cho cô tỉnh lại, vì thế sau khi anh làm xong bữa sáng liền tự mình đến bên giường bắt người.
Giang Thừa Châu dùng tay nhéo nhéo trên mũi cô, ánh mắt di chuyển, chỉ biết cô đã tỉnh, vì thế buông tay ra, lui ra phía sau từng bước một dường như định làm khó cô.
Không có bước tiếp theo? Đây là cảm nhận trực quan nhất của Mộc Tuyên Dư, vì thế cô híp mắt chuẩn bị quan sát tình hình, kết quả vừa lúc chống lại ánh mắt như cười như không của Giang Thừa Châu, vì thế bị buộc không còn chỗ trốn, đành phải chậm rì ngồi dậy, sau đó thay quần áo.
Giang Thừa Châu hai tay ôm ngực, lúc này còn cố ý khen ngợi người ta: “Thật tự giác.”
Mộc Tuyên Dư nhìn anh một cái, không định để ý tới anh.
Quá khứ lúc họ ở bên nhau, cô cũng thích ngủ nướng như thế này, sau đó thói quen này không còn, nhưng khi lần nữa cùng một chỗ với anh thì sống lại.
Khi đó cô rất khó hiểu, tại sao anh có thể dậy sớm như thế.
Lúc ấy, anh liền mỉm cười nói, vậy thì có gì đáng khó hiểu, hồi trung học anh còn dậy sớm hơn so với hiện tại.
Trên phương diện học tập tuy anh không tính là loại cố gắng nhất kia, nhưng tuyệt đối được coi là cố gắng.
Anh nhìn ánh mắt của cô, liền sờ sờ đầu cô, sau đó nói cho cô biết, người khác đều nói anh dựa vào quan hệ để vào trường đại học này, cảm thấy anh ngoài chơi phụ nữ thì cái gì cũng không biết, anh chỉ khinh thường giải thích, người khác có thể nghĩ anh như vậy nhưng cô thì không thể.
Kỳ thật vẫn có chỗ không giống thế, khi đó Giang Thừa Châu sẽ niết mũi cô khiến cô rời giường, mà cô thì ánh mắt cũng không nâng lên nói cho anh biết, cô không cần rời giường, cũng không cần ăn bữa sáng.
Mỗi lúc như vậy, Giang Thừa Châu đều sẽ vô cùng đau đớn nói cho cô biết, không ăn sáng sẽ giảm thọ 10 năm, cô ‘đi’ sớm như vậy mà anh làm bữa sáng vì sự tồn tại của vợ vậy mỗi sáng anh sẽ làm cho ai, anh nên đối tốt với ai.
Cuối cùng anh tổng kết với cô, cô không thể cứ như vậy để người phụ nữ khác được lợi.
Mộc Tuyên Dư mặc xong quần áo, tùy ý rửa mặt, liền mang theo một đầu tóc có chút lộn xộn theo anh ra ngoài ăn sáng.
Anh làm bữa sáng, trước đây cô đã từng hưởng thụ, hương vị rất tốt, tuy rằng đã mất đi sự kinh ngạc từ đầu nhưng vẫn hết sức thỏa mãn nhìn anh, hương vị rất ngon.
Nét mặt của cô, thật làm cho anh thỏa mãn.
Bàn ăn rất nhỏ, giống như chính là vì hai người ăn cơm gần kề một chút, màu ngà nhàn nhạt, tạo thêm vài phần cảm giác ấm áp khó hiểu.
Anh nhìn về phía cô, ngữ khí thật tùy ý, “Khi đó đến đợt làm báo lớp thì cảm thấy sống không bằng chết, thiếu chút nữa liền bỏ cuộc.”
“Ừm? Có khoa trương như vậy sao?”
Anh cầm chiếc đũa trên tay lắc lư một chút, một chút cũng không khoa trương, “Cả lớp chỉ một mình anh là nam, tất cả bạn khác đều là nữ, sau đó còn phải nghe các cô ấy nói lời trong lòng.
Em có biết cái cảm giác này không, giống như xuyên đến nữ quốc, hết lần này đến lần khác vẫn là tự anh lựa chọn.”
Lúc anh nói chuyện, biểu tình hơi hơi khoa trương, làm cho cô rốt cuộc nhịn không được bật cười, “Nhưng anh vẫn kiên trì đi tiếp a.”
“Ừ, bởi vì anh từng nói, muốn cho em hưởng thụ đãi ngộ lớn nhất từ anh.”
Cô buông mắt, ăn cháo như cũ, giống như cũng không bị những lời này của anh ảnh hưởng, mà anh cũng xem những lời này chỉ là một câu bình thường, không chứa bất cứ thâm ý nào khác.
Ăn cơm xong, là Giang Thừa Châu thu dọn bát đũa đi rửa.
Cô vẫn như cũ ngồi bên bàn ăn, nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cũng cảm thấy ánh mắt mình chua xót lên.
Bởi là cuối tuần, cả hai đều không có việc gì, sau khi xem một bộ phim có phần đã cũ, Giang Thừa Châu cuối cùng không có nhịn xuống, muốn dẫn cô ra ngoài.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi thay quần áo, trang điểm ăn mặc một chút theo anh ra ngoài.
Nhưng sau khi cô chuẩn bị cho bản thân xong, đi ra nhìn thấy anh còn ngồi trên sô pha, đang cầm điều khiển từ xa chơi trò chơi cấp thấp trên TV.
Anh nhìn cô đi ra, cũng không buông điều khiển từ xa xuống, chỉ sâu kín mở miệng, “So với trước đây, có tiến bộ.”
Khi đó anh ở dưới phòng nữ sinh, muốn cùng cô hẹn hò, mỗi khi chờ cô trang điểm không biết phải đợi bao lâu, ngay cả chân đứng cũng đã tê rần, đành phải không có hình tượng tùy tiện tìm tảng đá ngồi xuống.
Anh nhất định không biết, từ lúc Mộc Tuyên Dư kết giao cùng anh, ngay từ đầu cô đã bị xa lánh, sau này mọi người nhận thấy sau khi Giang Thừa Châu kết giao cùng cô, thì không có quan hệ với nữ sinh khác, thậm chí còn phát triển thành người bạn trai tốt, vì thế mọi người đối với chuyện này kích động không thôi, bắt đầu nhận định Mộc Tuyên Dư chính là tình yêu đích thực của Giang Thừa Châu, cô chính là người ấy sau khi xuất hiện, nữ sinh khác đều là phù vân, vì thế thái độ của bạn cùng phòng đối với Mộc Tuyên Dư lại dần dần khá hơn, còn kém không trao tặng cho cô giải thưởng nữ sinh cứu vớt, vì thế mỗi lần cô và Giang Thừa Châu muốn hẹn hò thì trong phòng ngủ mấy nữ sinh thay nhau nghĩ kế, màu phấn nền này không đẹp, chỗ lông mi này chưa chải đẹp… Đợi đến khi mọi người đều vừa lòng thì đương nhiên sẽ khiến người đừng dưới lầu phòng nữ sinh đứng đã tê rần chân.
Mộc Tuyên Dư lại không hiểu ý này, chỉ nhìn anh một cái rồi lại lấy di động ra làm gương, cảm thấy bản thân hầu như không có lỗi nào, khuôn mặt nhìn qua cũng hoàn hảo, bộ váy này, hẳn là cũng không tệ.
Giang Thừa Châu buông điều khiển từ xa, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên này của cô, cũng không vạch trần, càng không nói rõ ý mình vừa rồi.
Vì thế hai người cứ như vậy ra ngoài.
Kế hoạch của họ là bỏ qua các nơi như show âm nhạc, triển lãm tranh, chỉ quyết định tùy tiện đi dạo, tốt nhất là đến chỗ nông thôn hoang dại mà xem, nhưng chọn rất nhiều nơi lại đều không hài lòng, vì thế cuối cùng dứt khoát đi đến vườn bách thảo gần nhất.
Bọn họ chỉ có thể đến chỗ như thế, những nơi có chút “đẳng cấp” kia rất có thể đụng phải người quen nào đó, bây giờ dán trên người Giang Thừa Châu là cái nhãn vị hôn phu của Uông Tử Hàm.
Họ đều không muốn vì vậy mà gặp phải chuyện gì không vui.
Người trong vườn bách