Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư ở trấn nhỏ Vân Khê gần một tuần, hai người đã biết cái tên trấn nhỏ Vân Khê đến từ đâu, thì ra là cách đây không xa có một cái hồ tên là hồ Vân Khê, trấn nhỏ Vân Khê được gọi theo như thế, mà dòng suối nhỏ hôm đó hai người nhìn thấy, là nước chảy ra từ hồ Vân Khê, chất nước ở đây trong vắt, trong nước cũng không có rác, bởi vật chất lượng nước rất tốt.
Giang Thừa Châu còn cầm cần câu, đến hồ Vân Khê câu được mấy con cá, cá ở đây là cá nước ngọt, thịt cá mịn mà nhiều dinh dưỡng.
Anh cầm cá câu được đến một quán cơm trên trấn nhờ họ nấu, ông chủ không những không cảm thấy không vui vì hai người tự mang nguyên liệu đến, ngược lại còn trao đổi với anh làm thế nào có thể câu được cá to vừa nhanh vừa gọn, còn phải phòng ngừa cá trốn mất thế nào.
Hai người còn cùng một đám trẻ con chơi bắt bướm ở đó, tiếng cười của lũ trẻ ngây thơ mà thuần khiết, chỉ là sau đó Mộc Tuyên Dư cũng nhắc nhở lũ trẻ, đừng làm bướm bị thương, bướm cũng có bố mẹ, nếu không thấy chúng về nhà, bố mẹ bướm sẽ lo lắng, vì thế hôm đó, tất cả các bạn nhỉ đều thả những chú bướm bắt được, còn hứa sau này sẽ chỉ chơi cùng bướm, không bắt chúng nữa.
Bên cạnh đó hai người cũng cùng đám trẻ chơi nhảy dây, lúc thấy bọn trẻ chơi vui quá, hai người cũng sẽ gia nhập.
Về phần đám nhóc con trai, lúc chơi bắn bi, hai người làm trọng tài, phòng ngừa bạn nhỏ nào đó chơi xấu.
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày một, đến ngày hai người phải rời đi, cô lại đến nói chuyện cùng cụ già đó, cụ già vẫn kể chuyện "thời đại đó", nói lúc đó ăn không no mặc không ấm, còn lo lắng người xấu đến nhà trộm đồ, đám người xấu đó đều rất hung ác, cuộc sống của thời đại đó thật sự rất khó sống, nói đến cuối cùng, cụ già lại khóc một trận, sau đó nói với Mộc Tuyên Dư, người thời này tốt hơn biết bao, có thể ăn cơm, còn có thể mặc quần áo đẹp, không giống như thời đại của họ, ngay cả vải cũng không có nhiều.
Một tuần vui vẻ nhàn nhã mà vô ưu vô phiền qua đi, hai người thu dọn đồ trong khách sạn, chuẩn bị rời đi, cô hơi không nỡ, chỉ cúi đầu thu dọn đồ, ngay cả nói chuyện cũng không muốn, Giang Thừa Châu nhìn cô mấy lần, cũng không nói chuyện.
Trước khi lên xe, hai người đến quán mì ở gần khách sạn ăn mì.
Hương vị mì rất ngon, nối nấu mì đặt ngay trên đường, lúc đi qua đường thù có thể nhìn thấy khói bay lên nghi ngút.
Mì được bưng lên bàn, Mộc Tuyên Dư cúi đầu ăn, mì hơi nóng, cô chỉ ăn mấy miếng, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi, mặt cũng đỏ au.
Hương vị mì vừa đúng, dù rằng lúc bỏ gia vị vào, động tác của ông chủ ất tùy ý.
Cô ăn sach sẽ bát mì, còn raatshoar mãn mà li3m li3m môi, cô nhìn Giang Thừa Châu ngồi đối diện, ngay cả trong mắt cũng thấp thoáng nét cười, "Em sẽ mãi mãi nhớ một tuần này, mãi mãi nhớ".
Sẽ nhớ sự tự do tự tại của hai người trong những ngày này, sẽ nhớ những ngày này hai người chỉ có nhau, sẽ nhớ những ngày hai người thuần khiết nhất đơn thuần nhất.
Cô nói rất nghiêm túc, anh mắt nhìn anh gần như thành kính.
Giang Thừa Châu khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế, kéo vali qua, xoa xoa đầu cô, "Ngốc sau này chúng ta còn có thời gian vui vẻ hơn thế mà".
Cô cười, rồi mới đứng dậy, đi theo anh ra trạm xe, mặc dù nơi đó, ngoại trừ có thể đổ xe thì không có điểm gì giống trạm xe cả.
Vẫn là chiếc xe đó, cũ nát như trước, nước sơn trên thân xe đã bong tróc cả mảng lớn, nhìn từ xa, giống như bị nhiễm một lớp bụi rửa không sạch, trong xe có mùi xăng nồng nặc.
Sau khi lên xe cô ngồi vị trí sát cửa sổ, mở toang cửa ra để không khí lưu thông.
Xe khởi động rất nhanh, tời xa trấn không lâu, xe lại bắt đâu lắc lư.
Trong xe còn có không ít người, giống người trong trấn vào thành phố làm thuê, không ngừng kể nhau nghe tin tức nội bộ, sắp có người đến sửa đường rồi, lúc sửa đường, con đường này sẽ còn nát hơn, nhưng sửa xong thì sẽ tốt thôi, mà chiếc xe này có lẽ dùng không lâu nữa thì cũng sẽ đổi, dù sao thì cũng dùng bao năm như vậy rồi.
Cô tựa vào vai Giang Thừa Châu, khẽ nhắm mắt lại, hy vọng khi mở mắt ra đã đến tỉnh, chỉ là cô lại nghĩ, đến tỉnh rồi còn phải đổi xe vào thành phố, không khỏi thở dài,ngồi xe với cô là nói, quả thực giống như một cơn ác mộng.
Cô ngủ rất nhanh, hơn nữa hằn là nằm mơ, bởi vì trên mặt cô lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Giang Thừa Châu nhìn cô như vậy, hơi nhíu mày, cô thế này là đang nằm mơ sao? Chắc hẳn cảnh trong mơ khiến cô rất vui vẻ.
Mộc Tuyên Dư quả thực mơ một giấc mông đẹp, trong giấc mơ, cô ngồi trong sấn lớn ở biệt thự, trong sân đặt chiếc ghế nhựa trắng ngà, chiếc ghế tinh xảo, là phong cách và màu sắc mà cô thích.
Cô ngồi trên ghế, đang thêu tranh chữ thập, sau đó hai đứa trẻ chạy đến, cậu nhóc con mặc một bộ vest nhỏ, cô bé nhóc con thì mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, hai đứa trẻ chạy đến, ôm chân cô, không ngừng gọi "mẹ, mẹ", tranh nhau nói với cô, hôm nay chúng ra ngoài thì nhìn thấy những thứ gì.
Phái sau hai đứa trẻ, Giang Thừa Châu mặc sơ mi và quần tây, trong tay cầm áo vest vừa mới cởi ra, đang cười nhìn va mẹ con cô.
Lũ trữ vẫn ríu rít cùng mẹ chia sẻ tất cả những thứ chúng nhìn thấy bên ngoài ngày hôm nay, Giang Thừa Châu thì cười nghe con trai con gái nói chuyện.
Khi Mộc Tuyên Dư tỉnh lại thì đã vào trong tỉnh rồi, không lâu nữa là đến bến xe, cô nghĩ đến giấc mơ của mình, nét cười nơi khóe miệng vẫn không giảm.
"Em tỉnh đúng lúc ghê".
Giang Thừa Châu dùng ngữ khí khen ngợi nói với cô.
Cô liếc mắt nhìn anh, "Anh thích con trai hay con gái?"
Đề tài của cô quá đột ngột, anh hơi nhíu mày, "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Thì là đột nhiên rất muốn biết thôi."
"Anh tương đối thích thuận theo tự nhiên."
Đến bến xe rồi xuống xe, qua kiểm tra an ninh, mua vé, lên xe đường dài vào trung tâm thành phố, lại phải ngồi hai tiếng đồng hồ.
Chặng đường này, cô vẫn ngủ, thực ra cô ôm suy nghĩ cia thể tiếp tục giấc mơ lúc trước, nhưng cả giấc ngủ mơ mộng gì đều không có.
Đén thành phố, gọi xe đến ga tàu hỏa, mua vé.
Đi tàu hỏa là Mộc Tuyên Dư đề nghị, như vậy thì có thể thấy rất nhiều phong cảnh, điều quan trọng hơn là cô không muốn nhanh như vậy đã về đến thành phố Tây Giang, mặc dù có ý trốn tránh, nhưng cô dự định để mặc cho suy nghĩ đó.
Giang Thừa Châu là người không quá thích mang theo tiền mặt, Mộc Tuyên Dư lấy ví ra, ví của cô tinh tế mà xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy giá không rẻ, cô đang chuẩn bị lấy tiền ra đưa cho Giang Thừa Châu, đột nhiên mắt hoa lên, có người trực tiếp xông đến, đoạt trực tiếp chiếc vì trong tay cô rồi chạy mất, khi cô còn chưa phản ứng lại, Giang Thừa Châu đã đuổi theo.
Cô cuống quýt, cũng chạy theo, nhưng họ chạy quá nhanh, lúc cô đuổi ra nhà ga, đã không thấy người đâu nữa.
Cô sốt ruột nhìn đông ngó tây, đột nhiên nghe thấy có người hô lớn, "Tại bạn chết người rồi, tai nạn chết người rồi."
Cô không màng tất cả chạy theo hướng phát ra tiếng, lúc chạy qua, đã thấy đám đông vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.
Cô đã không còn kịp nghĩ gì nữa, xông vào đám đông, nhìn thấy Giang Thừa Châu ngã trên mặt đất, ngực không ngừng chảy máu, con dao đó vẫn còn