Sau khi ra khỏi tiểu khu Bàn Nguyệt, Giang Thừa Châu lấy di động ra, gọi điện cho Tần Sâm Châu.
Đã lâu rồi anh không hẹn Tần Sâm Châu, cứ yêu cầu tụ tập một phen như vậy, Tần Sâm Châu hiển nhiên không nói hai lời đồng ý ngay.
Sau khi cúp máy, anh mới ngồi vào xe, lái theo hướng đến công ty, anh nghĩ tâm tình anh hôm nãy sẽ luôn rất tốt.
Cho đến sẩm tối, Giang Thừa Châu mới gặp Tần Sâm Châu.
Bây giờ Tần Sâm Châu đang quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Tần, cũng khá bận, hôm nay có thể gặp nhau thế này, tâm tình anh ta cũng không tệ, hơn nữa người lớn nhà họ Tần vẫn luôn hi vọng anh ta tiếp xúc nhiều với Giang Thừa Châu, hàm nghĩa mịt mờ sâu xa thì anh ta hiểu, chỉ là anh ta không làm theo, nhưng theo việc tiến hành giao lưu trao đổi tình cảm giữa anh em với nhau, anh ta cũng không bài xích.
Đến hội sở riêng tư, quản lý cấp cao thấy hai người đến, còn không mang theo bạn gái, hỏi ngầm có cần náo nhiệt một chút không, Tần Sâm Châu nhìn em họ một cái, cười uyển chuyển từ chối.
Đồ ăn và rượu ở đây, đương nhiên đều thượng hạng, giá cả cũng đương nhiên ở mức thượng hạng.
Đã rất lâu rồi Tần Sâm Châu không gặp Giang Thừa Châu, lần này được hẹn ra, anh ta không cho rằng là bởi cậu em họ này nhớ mình, “Nói đi, lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Giang Thừa Châu ăn đồ ăn, uống chút rượu, điệu bộ nhàn nhã lạ kì, “Tìm anh ra, thế nào cũng phải có nguyên nhân cụ thể ư?”
Tần Sâm Châu nhún nhún vai, suy nghĩ trong lòng lại là không phải như thế hay sao, có lần nào ra mà không có nguyên nhân đâu.
Tần Sâm Châu lắc đầu, “Cô tìm anh mấy lần, bảo anh tìm chú mày nói chuyện, sắc mặt cô rất không tốt, vả lại cũng rất sốt ruột, như thế mà anh còn thoái thác đấy.
Chú mày nói xem, ông anh này đối xử với chú mày thế nào?”
Giang Thừa Châu xì một tiếng, ý là thời gian này Tần Sâm Châu không tìm mình, chính là một kiểu tốt khác với mình? Lần đầu tiên nghe thấy luôn đấy, “Mẹ em tìm anh làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Sợ thằng con bất hiếu là chú mày đi lên con đường không có đường về, lúc nào cũng lo lắng chú mày sẽ không gượng dậy nổi giống nhiều năm trước, muốn bảo anh nói hết nước hết cái khuyên chú mày dừng bước trước vực thẳm.
Nếu không phải anh hiểu chú mày, vừa nghe lời cô nói, anh tuyệt đối sẽ cho rằng bây giờ chú mày đang hồn bay phách lạc, hơn nữa không lâu nữa là sẽ rời xa nhân thế đấy.” Tần Sâm Châu cười hai tiếng, cụng ly với Giang Thừa Châu.
Giang Thừa Châu nghiêng người dựa vào ghế, mày hơi nhướng lên, “Mẹ em bảo anh khuyên em những gì?”
Tần Sâm Châu bày ra vẻ mặt “chú mày biết rồi còn cố hỏi”, sau đó lại lắc đầu, “Cô nói chú mày ngầm nối lại với cô gái ngày trước, nếu biết sau bao năm chú mày vẫn u mê không tỉnh ngộ như thế, lúc đó đã không suy xét nhiều như vậy, trực tiếp hủy hoại cô gái đó rồi.” Tần Sâm Châu tặc lưỡi hai tiếng, “Cô còn nói, bây giờ chú mày đang bị quỷ ám rồi, đang làm kế hoạch nào đó, tiếp cận Mộc Tuyên Dư, còn là dáng vẻ ân ái với Mộc Tuyên Dư, chính là để con bé đó yêu chú mày, sau đó chú mày sẽ khiến con bé đó rơi từ trên mây xuống, khiến con bé đó nếm trải cảm giác bị vứt bỏ năm đó, như thế mới có thể khiến chú mày thỏa mãn.
Trước mấy lời cô nói anh còn ôm thái độ hoài nghi, nghe đến lời này, anh chỉ có thể lắc đầu, cô thật sự trông gà hóa cuốc, nghĩ nhiều rồi, sao chú mày có thể làm chuyện như thế được.”
Tay cầm đũa của Giang Thừa Châu hơi khựng lại, sau đó anh hơi ngước mắt, trong mắt anh lộ ra thứ gì đó kì lạ mà sắc bén, nhưng giọng nói lại như bình thường, “Sao em không thể làm chuyện như thế được?”
Tần Sâm Châu lắc đầu, vẻ mặt “chú mày đừng diễn sâu trước mặt anh nữa”, “Được rồi đấy, đừng nói chú mày không thể làm thế với Mộc Tuyên Dư, cho dù chú mày thật sự làm, đến cuối cùng chú mày cũng sẽ không nỡ đối xử vậy với cô ấy.”
Tần Sâm Châu dùng đũa gắp một miếng đậu bỏ vào miệng, nhìn cái đức hạnh của Giang Thừa Châu khi yêu đương nồng nàn với Mộc Tuyên Dư thì đã biết, trong cuộc tình này, Giang Thừa Châu nằm ở tình thế xấu, phủ nhận thế nào cũng vô dụng.
Khóe miệng Giang Thừa Châu nhếch lên, không nỡ? Sao có thể? Lần này, không có gì mà không nỡ cả, chỉ có một đòn cuối cùng, mà anh sẽ không chùn bước nữa.
Giang Thừa Châu chê rượu ở đây uống không thú vị, uống rượu cũng không có cảm giác, đề xuất đổi địa điểm, Tần Sâm Châu đương nhiên theo đến cùng, hai người đến quán rượu nổi tiếng trong thành phố.
Giang Thừa Châu không nói hai lời, trực tiếp gọi rượu, Tần Sâm Châu nhướng mày, không hiểu Giang Thừa Châu hôm nay bị làm sao, nhưng nhìn thì có vẻ tâm tình thật ra rất tốt.
Ngay cả ly Giang Thừa Châu cũng không cần, anh cầm chai rượu tu trực tiếp, anh ngồi nghiêng, còn nhìn những người nhảy múa hát hò trên sàn nhảy.
Không hiểu sao, anh nhớ đến ngày đó, anh và Mộc Tuyên Dư cũng nhảy một khúc như thế, giống như một cảnh mơ vậy.
Anh xuống khỏi chiếc ghế chân cao, đi vào sàn nhảy, hưng phấn nhảy một bài, não ngập trong nhiệt huyết sôi trào.
Tần Sâm Châu ở một bên chỉ nhìn, Giang Thừa Châu nhảy đủ rồi, đi qua gọi thêm một chai rượu, sau khi uống sạch chai rượu này, mới nhìn thẳng vào Tần Sâm Châu, “Em sẽ chứng minh là anh sai.”
Miệng anh phả ra mùi rượu nồng nặc, Tần Sâm Châu cũng không so đo, chỉ coi như anh uống say.
Giang Thừa Châu lại uống hai chai nữa, rồi mới bị Tần Sâm Châu kéo đi, anh còn muốn tự lái xe, Tần Sâm Châu thì muốn đưa anh về, anh dứt khoát cự tuyệt, “Anh tưởng em say à? Em nói cho anh biết, em căn bản không say, hôm nay em chỉ quá vui thôi… vui lắm anh hiểu không? Anh không hiểu đâu, anh không hiểu được vì sao em vui đâu.”
Người phụ nữ đó nói cô yêu anh, cô yêu anh đấy… Anh cười, cô nói cô yêu anh.
Anh đẩy Tần Sâm Châu ra một phen, tự lên xe, nếu người phụ nữ đó thật sự yêu anh như cô nói, vậy thì sao có thể đối xử với anh như thế, sao có thể? Anh như nổi cơn điên lái xe đi.
Tần Sâm Châu đỡ trán, nhất định đừng có gặp cảnh sát giao thông đấy, bây giờ việc kiểm tra nồng độ cồn của lái xe rất nghiêm, anh ta nhìn một lát, phát hiện vậy mà Giang Thừa Châu lái xe hình như không có gì bất thường, có lẽ không say lắm?
Giang Thừa Châu về tiểu khu Bàn Nguyệt một mạch, thật kì lạ, anh không có ý định về đây, nhưng tại sao lại về rồi? Đây là một ngày đáng để chúc mừng, sao anh có thể chúc mừng cùng cô được, việc gì phải quay về? Xe dừng lại, anh liêu xiêu xuống xe, vậy mà vẫn còn nhớ đường được.
Anh vào thang máy lên tầng, ra khỏi thang máy, con đường này như đã đi hàng trăm hàng nghìn lần, anh nhắm mắt cũng có thể tìm được.
Đúng vậy, không phải là hàng trăm hàng nghìn lần sao, những tháng ngày ấy, anh về đây hết lần này đến lần khác, về căn hộ vốn lên kế hoạch là hai người ở nhưng cuối cùng lại chỉ còn lại một mình anh.
Anh gõ cửa rầm rầm, anh biết cô ở đây, cô chắc chắn ở đây.
Cửa bị gõ ầm ầm, cả tầng lầu đều có thể nghe thấy tiếng vọng, Mộc Tuyên Dư mau chóng chạy đi mở cửa, nếu không sẽ bị hàng xóm mắng, cô vừa mở cửa thì đã ngửi thấy mùi rượu, mùi rượu nồng nặc, khiến cô hơi đờ ra, rồi mới nhớ ra phải đỡ anh.
Anh nhíu mày, dường như rất hài lòng vì cô ra mở cửa, yên tâm để cô đỡ vào.
“Sao uống nhiều thế?”
“Anh vui… vui…”
Vì sao tâm lý của anh, người khác đều không hiểu chứ, người khác không hiểu, còn cô thì nên hiểu mới phải.
Mộc Tuyên Dư im lặng, nhưng vẫn đỡ anh, mùi rượu nặng như thế, vẫn bảo anh đi tắm trước thì hơn, cô đẩy anh đến phòng tắm, chỉ nhẹ một chút, anh đã nổi cơn, “Em đẩy anh làm gì… Em thế này là không muốn chạm vào anh? Thế này là chê anh?”
“Anh uống say rồi.” Cô vẫn không biết anh say rượu thì là dáng vẻ thế này.
“Ngụy biện.” Anh nhìn cô, lại cười, “Em chê anh, đúng không?”
Cô lắc đầu, “Anh ngoan ngoãn tắm trước, được không…”
Anh lắc đầu cười, không được, đương nhiên là không được…
Mộc Tuyên Dư không có cách nào, chỉ đành kéo anh vào phòng tắm, tự mình tắm cho anh, lúc này anh mới hài lòng, vừa hưởng thụ cô tắm cho anh, vừa cười, “Không được chê anh… Không được rời đi…” Miệng anh vẫn luôn lẩm bẩm.
Cô sợ anh bị cảm, chỉ đành mau chóng tắm cho anh, tiếp xúc thân mật thế này, là chuyện chưa từng xảy ra từ sau khi hai người gặp lại lần nữa, mặc dù trong lòng cô phiền não, nhưng lúc này cô cũng không thể hỏi nhiều, chỉ là không hiểu vì sao anh lại uống say thành thế này.
Cô lau người qua loa cho anh, choàng khăn tắm cho anh vì vừa rồi không lấy quần áo.
Kết quả là anh vừa mới đứng vững thì lại nôn một bãi, lại còn vẫn nôn không ngừng, Mộc Tuyên Dư cho anh uống nước, làm sạch miệng, cuối cùng sau khi xử lý xong xuôi, quần áo vốn bị nước thấm vào của cô lại bết thêm mồ hôi.
Cô đã quá mệt, chỉ đành đỡ