Mộc Tuyên Dư nhốt mình trong phòng, Mộc Tuyên Nghị tưởng rằng cô bị đả kích vì chuyến đi đến "Vạn Thành", nên bảo người trong nhà đừng đến quấy rầy cô, vì thế cô chiếm được một ngày thật yên tĩnh.
Cô nằm trên giường, cửa sổ mở rộng ra, mùi hoa tràn ngập cả căn phòng.
Cô lấy di động ra, xem thông tin liên lạc của mọi người trong danh mục một lần, vẫn là không tìm thấy người có thể dốc bầu tâm sự.
Nếu là quá khứ, có thể gọi điện thoại cho Chu Chấn Hưng, cho dù chuyện của cô có không thú vị nhàm chán cỡ nào, anh cũng không ghét bỏ cô.
Còn có thể gọi cho Hạ Ngữ Minh, mặc dù cô ấy sẽ không giống người khác an ủi cô, lúc nói chuyện lại nói trúng tim đen.
Trước đây cô luôn cảm thấy điều may mắn nhất của cô chính là quen biết Hạ Ngữ Minh và Mạnh Ngữ Phán, lúc cô đau lòng khổ sở, Mạnh Ngữ Phán sẽ an ủi cô, mà Hạ Ngữ Minh thì ở nơi thích hợp sẽ nhắc nhở cô không nên đắm chìm trong đau khổ.
Hai người bạn tính cách khác nhau, lại có thể cân bằng đến kỳ lạ.
Sau khi thi đại học không bao lâu Mạnh Ngữ Phán nhảy lầu tự tử, mà Hạ Ngữ Minh và Chu Chấn Hưng.
.
.
Cô vẫn luôn khuyên giải an ủi bản thân, cái gì cô cũng không mất đi, nhưng khoảnh khắc này, ngay cả điện thoại cũng không biết nên gọi cho ai, mới biết được rốt cuộc bản thân đã đánh mất những điều gì.
Cô bỏ di động ra, tiếp tục nằm trên giường.
Tin có báo ứng không?
Thời trung học đã thảo luận qua đề tài này, kết luận là không tin, cũng không đáng để tin tưởng.
Nếu thực sự có báo ứng, thì tại sao còn có nhiều người xấu sống tốt như vậy?
Hiện tại cô lại rất muốn hỏi một chút, tin có báo ứng không? Nhưng không tìm được người thảo luận, cô mơ mơ màng màng ngủ, nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng rời giường, đi rửa mặt.
Khi tắm, cơ thể cô mềm nhũn, gần như đứng không vững, có lẽ là do lâu không ăn gì, loại cảm giác này xa lạ lại khó chịu, cô cấp tốc xử lý bản thân xong, rồi xuống lầu tùy ý ăn chút gì.
Người đó là Giang Thừa Châu, công ty gặp chuyện không may như vậy có phải có liên quan tới người đó hay không, cô nhất định phải biết rõ ràng, cô không thể chấp nhận, công ty vì cô mới đưa đến hôm nay, tuyệt đối không thể.
Cô trang điểm thật xinh đẹp, nét mặt toả sáng, lúc này mới ra ngoài.
******
Mộc Tuyên Dư đợi người đàn ông đó ở bãi đỗ xe.
Hôm nay cô không hẹn trước, căn bản không thể đi lên "Vạn Thành", chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Từ toàn bộ tư liệu của L, cô đã biết bí mật lớn nhất, Giang Cảnh Hạo xuất ngoại, hơn nữa thời gian rất dài, vì thế tất cả công việc trong nước đều từ Giang Thừa Châu toàn quyền xử lý.
Từ lúc người đàn ông kia bắt đầu xuất hiện tại bãi đỗ xe, cô đã chuyên chú theo dõi anh.
"Nếu em xuất hiện xung quanh anh, anh nhất định có thể cảm nhận được em đầu tiên, chính là thần kỳ như vậy." Thiếu niên dùng giọng điệu ảo não nói đến đây, còn dùng tay xoa xoa tóc dài của cô, biểu cảm cũng có chút thẹn thùng, sắc mặt hơi đỏ lên, giống như nói những lời rất thân mật.
Lời ngon tiếng ngọt này, rất nhiều lúc cũng phản hiệu quả.
Lời nói có bao nhiêu ngọt ngào, trong trường hợp và thời gian không thích hợp, có thể có nhiều chua sót, cô không rõ trong lòng mình hiện tại có phải rất chua sót hay không, nhưng nhất định là không dễ chịu.
Cậu thiếu niên đó.
.
.
Không đúng, người đàn ông đó, bảy năm sau, biến thành một người xa lạ như thế.
Anh đi tới chỗ một chiếc Bentley màu xám bạc, thân xe đơn giản trơn tru.
Người từng yêu thích như cuồng Lamborghini, hiện tại cũng thay đổi lái chiếc xe của nhãn hiệu khác.
Trên thế giới này điều duy nhất không thay đổi chính là thay đổi.
Cô từng hỏi anh, vì sao thích Lamborghini như vậy.
Anh nói Lamborghini là nhãn hiệu rất thành thật, không che giấu khoe khoang ngoại hình quá hoa lệ và phóng khoáng xa xỉ, anh thích loại cảm giác thành thật này.
Anh cho rằng làm người nên như thế, anh cảm thấy một người rõ ràng có thực lực nhưng ra vẻ khiêm tốn, thì cũng chỉ là một loại dối trá khác mà thôi, cho tới bây giờ anh cũng không bận tâm tới loại người đó.
Như vậy hiện tại, anh không còn nhớ rõ những lời mình từng nói?
Cô đi đến giữa ngăn cản chiếc Bentley kia.
Nếu nhiều năm sau bọn họ gặp lại, thì tình huống sẽ thế nào? Mệnh đề giả định này, rất ít lần cô nghĩ đến, bởi vì như thế cô càng có khuynh hướng, không cần nhìn thấy anh.
Mà anh cuối cùng nói với cô —— Mộc Tuyên Dư, tôi hận cô.
"Tôi hận cô" ——ba chữ này từng quẩn quanh trong đầu cô rất lâu mà còn không tiêu tan, giống như một lời nguyền, thời gian cô bị tổn thương rất lâu, cuối cùng mới thoát khỏi, hiện thời ba chữ này thế nhưng lại tiến vào trong óc cô.
Giang Thừa Châu giẫm lên phanh xe, ánh mắt khẽ liếc nhìn cô gái phía trước một cái, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hôm nay thư ký đã báo cho biết, Mộc tiểu thư muốn gặp anh, mà anh ngay cả nửa lời cũng không hề đáp lại, vì thế người của phòng thư kí tự nhiên rõ ràng, tất cả xử lý theo lệ thường.
Mộc Tuyên Dư đi đến cạnh cửa sổ xe vị trí người lái, gõ gõ cửa sổ xe, một lúc lâu sau, cửa sổ xe hạ xuống.
Cô cũng không khẩn trương, chẳng qua cơ thể chỉ kéo căng kịch liệt.
"Lâu quá không gặp." Cô từng ghét nhất loại từ ngữ xa lạ này, hiện tại lại cảm thấy rất tốt, nói những lời vô nghĩa như vậy còn tốt hơn nhiều so với trầm mặc.
Giang Thừa Châu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô một cái, biểu cảm như vậy, giống như đang nói —— tôi quen cô sao?
Quen sao? Cô không tin anh đã quên cô.
Bị người khác không hề cố kỵ coi nhẹ, trong sinh mệnh cô đích xác hiếm thấy, nhưng loại cảm giác khó xử này cũng không nhiều, cô rất rõ ràng mục đích hôm nay tìm đến anh, "Giang.
.
." Cô khẽ nhéo chính tay mình, "Giang tổng, chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Tôi không biết là chúng ta cần thiết phải nói chuyện." Giọng anh cứng nhắc trầm thấp, cảm giác xa lạ thật lớn nhanh chóng cuốn sạch cô.
Anh nói như vậy, cũng làm như vậy, khởi động xe, rồi kéo cửa