Ngày thứ ba khi Giang Hào tự mình đến nhà họ Mộc, Tần Tương bèn đích thân đến.
Trước khi Tần Tương đến nhà họ Mộc, người nhà họ Mộc đã có nhận thức chung về chuyện giữa Mộc Tuyên Dư và Giang Thừa Châu, nói tóm lại, vẫn tỏ ý ủng hộ.
Hai ông bà nhà họ Mộc mặc dù hơi không yên tâm, nhưng dưới sự kiên trì của bản thân Mộc Tuyên Dư, họ cũng không nói nhiều thêm, mà nhà giàu có này mặc dù có rất nhiều chỗ không tốt, nhưng có một điểm không tệ, đó là vô cùng thận trọng với chuyện hôn nhân, nói đơn giản một chút là kết hôn bình thường, sẽ không có chuyện ly hôn, mà hai ông bà vẫn có sự tự tin nhất định với con gái mình.
Bởi vậy sau khi Tần Tương đến, Lý Hâm vô cùng khách khí với Tần Tương, nghiễm nhiên đã coi như mẹ chồng của con gái mà đối đãi.
Bản thân Lý Hâm cũng có con trai, biết được ở phương diện này thì người làm mẹ đều sẽ có sự khó chịu nhất định, dù sao thì cũng là đứa con mình nuôi nhiều năm như thế giờ phải giao cho một người phụ nữ khác.
Nếu nói câu không dễ nghe, quả thực chính là tay không đưa đứa con mình nuôi nhiều năm cho người khác.
Tần Tương cũng vui vẻ nói chuyện với Lý Hâm, nói một hồi thì chủ động mở miệng, “Tôi thấy môi trường ở đây rất tốt, để Tiểu Dư đưa tôi đi dạo chút nhé!”
Lý Hâm biết đây là Tần Tương muốn nói chuyện riêng với Tiểu Dư, đương nhiên là đồng ý.
Mộc Tuyên Dư không ngờ Tần Tương sẽ tới, cô và Tần Tương chưa từng tiếp xúc, cho dù hồi qua lại với Giang Thừa Châu, anh cũng không chủ động nhắc đến mẹ anh, điều này cũng không thể chứng tỏ gì, cũng giống như cô chưa từng chủ động nhắc tới bố mẹ cô.
Cô đứng đến trước mặt Tần Tương, không đánh giá Tần Tương, “Cháu chào cô Tần.”
Ngược lại Tần Tương đánh giá Mộc Tuyên Dư từ đầu đến chân một phen, bà cười cười, rồi mới đi vào trong vườn.
“Hoa ở đây rất đẹp.” Tần Tương nhìn xa xăm, vừa đi vào vườn thì đã có thể ngửi thấy hương hoa ngập tràn.
“Dạ, hồi nhỏ cháu rất thích mấy thứ này, cho nên trồng nhiều một chút, bây giờ chúng đều lớn cả rồi, cho nên mới có cảnh tượng như bây giờ.” Bản thân Mộc Tuyên Dư rất thích khu vườn này, nhiều hoa nhiều cây, dù tâm tình có không tốt đi nữa, sau khi nhìn thấy chúng, cảm xúc cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Tần Tương gật đầu, “Bố mẹ cháu rất yêu thương cháu.”
“Đại đa bố mẹ đều rất yêu thương con mình.” Mộc Tuyên Dư tiếp lời.
Bước chân của Tần Tương hơi khựng lại, bà nhìn cô gái vẫn xinh đẹp như trước ở trước mặt, đánh giá trên dưới một lần, rồi lại hơi đăm chiêu, “Quả thực là thế, cho nên từ rất lâu trước đây tôi đã biết cháu.”
Điều này ám chỉ điều gì, tin là Mộc Tuyên Dư rất rõ ràng.
“Khi đó tôi không đi tìm cháu, có một dạo đó là chuyện mà tôi hối hận nhất.” Tần Tương cười cười, “Tất cả hành vi của con trai tôi trước năm nay, khiến người làm mẹ như tôi rất đau lòng, tôi không đi tìm cháu, cũng không làm hại nhà họ Mộc, đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi rồi.
Có lẽ cháu sẽ cảm thấy chuyện Thừa Châu làm lúc trước, đối với cháu mà nói cũng là một sự tổn thương.
Nhưng đối với tôi mà nói, con trai tôi chưa từng có lỗi gì với cháu.
Hẳn bản thân cháu cũng biết rõ, người trêu chọc trước là cháu, chứ không phải nó.”
Mộc Tuyên Dư nhíu mày, không hiểu ý của những lời Tần Tương nói lúc này.
Tần Tương ngắt một đóa hoa cầm trong tay nhìn xem, “Cho nên tôi không thích cháu.”
Có lẽ là sẽ không có một bà mẹ nào thích người phụ nữ làm tổn thương con mình nhỉ? Mộc Tuyên Dư hiểu được, chỉ là Tần Tương có thể trịnh trọng nói ra như thế, vẫn khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Tần Tương ném đóa hoa xuống đất, cười, “Hình như cháu không cảm thấy bất ngờ?” Không phản bác cũng không giải thích gì, ngược lại cũng thật nhẫn nại.
Lúc này Mộc Tuyên Dư mới cười, “Cháu chỉ cảm thấy cô còn chưa nói hết lời mà thôi.”
Lúc này Tần Tương cười, “Tôi không thích cháu, nhưng con trai tôi đã lựa chọn cháu, mà tôi cũng sẽ tiếp nhận kết quả như thế.
Sau này tôi sẽ cố hết khả năng của mình để đối đãi với cháu, cố gắng làm một bà mẹ chồng tốt, còn cháu… tôi tin cháu sẽ biết mình nên làm gì.”
Mộc Tuyên Dư có thể cảm thấy được lời này của Tần Tương là thật lòng, hơn nữa Tần Tương nhất định là người kiêu ngạo, có thể nói ra lời như thế đã rất không dễ dàng rồi.
Mộc Tuyên Dư rất rõ ràng, mục đích của Tần Tương là để cô sống vui vẻ, đừng để con trai bà lại sống cuộc sống như trước đây.
“Cháu cũng sẽ cố hết sức để làm một cô con dâu tốt của cô.” Đây cũng coi như một thái độ.
Tần Tương hài lòng gật đầu, bảo Mộc Tuyên Dư giới thiệu cho bà một vài loài hoa trong vườn, có vài loài hoa Tần Tương quả thực rất thích, Mộc Tuyên Dư bèn để bà mang mấy gốc về.
Tần Tương cười nhẹ, vẫn nhận lấy, dù sao thì đây cũng coi như một loại tâm ý.
*******************
Chiều hôm Tần Tương đến, Giang Thừa Châu cũng đến, lần này thái độ của hai ông bà nhà họ Mộc với Giang Thừa Châu không còn kháng cự như trước, mà Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang thì nghiễm nhiên đối xử với Giang Thừa Châu như với em rể.
Đối với thái độ này thực ra Giang Thừa Châu không để tâm, đương nhiên chỉ là anh cảm thấy trong lòng vậy thôi, bề ngoài thì vẫn không dám thể hiện ra.
Vì thế khi Giang Thừa Châu nhắc đến chuyện đưa Mộc Tuyên Dư ra ngoài, hiển nhiên không ai phản đối, thời gian này Giang Thừa Châu ngày ngày đến hỏi thăm, cũng chưa từng hẹn Mộc Tuyên Dư ra ngoài, đã coi như rất khách khí rồi.
Mộc Tuyên Dư theo Giang Thừa Châu ra ngoài.
Anh quan sát cô một phen, mặc dù không phải là ăn vận “xinh đẹp động lòng người”, nhưng tuyệt đối đẹp mắt, trong việc ăn mặc thật ra cô có thẩm mỹ nhất định, vừa không để mình chịu lạnh, cũng sẽ không mặc đến mức không thể ra ngoài, cô thuộc về kiểu người suy nghĩ chu toàn.
“Nhìn gì mà nhìn, đẹp như thế à?” Cô liếc anh một cái.
Chuyện Giang Thừa Châu làm là trực tiếp gác tay lên vai Mộc Tuyên Dư, bọc cô vào trong lòng mình.
Động tác này trước đây thật ra anh thường xuyên làm, chỉ là khi hai người gặp lại, anh không làm thế với cô nữa.
Cô kiên định cảm thấy anh đang “trả thù” mình, không phải là không có căn cứ phán đoán, cô là một người không nhìn động tác lớn mà chỉ để ý đến những chi tiết nhỏ, cô vẫn luôn cảm thấy một người có thái độ gì với người khác, chỉ nhìn vào những chi tiết nhỏ là đủ để có thể phán đoán được.
“Đúng là anh cảm thấy đẹp mà.” Giang Thừa Châu nhướng mày, không cảm thấy có chút xấu hổ nào.
Mộc Tuyên Dư cười, nụ cười kìm lòng không đậu mà lại bất đắc dĩ.
Giang Thừa Châu nhét cô vào trong xe, mình thì ngồi ở ghế lái, “Ngồi yên.”
Mộc Tuyên Dư nhìn nơi mình ngồi, “Lại đổi xe rồi?”
“Ừ, thế nào, được chứ?”
Khóe miệng Mộc Tuyên Dư giật giật, lại đổi về Lamborghini… Cô lắc đầu.
Mộc Tuyên Dư không hỏi anh định đưa mình đi đâu, cho đến khi Giang Thừa Châu dừng xe ở ngoài bệnh viện, anh vươn tay kéo cửa xe, Mộc Tuyên Dư ngăn anh lại.
Cô nhìn anh với đôi mắt trong veo, trên mặt có chút nét cười, “Đưa em đến bệnh viện làm gì?”
Giang Thừa Châu nhìn thẳng vào mặt cô, dường như muốn bịa ra lý do nào đó.
Tay Mộc Tuyên Dư vẫn kéo anh, “Đừng giấu em, như thế thì em sẽ nghĩ lung tung, không bằng cứ cho em biết.” Ngẫm nghĩ, cô lại thêm một câu, “Mặc kệ là tốt hay xấu.”
Nét mặt Giang Thừa Châu trở nên trịnh trọng, sớm hay muộn anh cũng phải cho cô biết, anh thở dài, vươn tay sờ sờ bụng cô, dường như đang cảm nhận hơi thở của sinh mệnh nhỏ đó.
Anh nhìn tay mình và bụng cô, rồi dần chuyển tầm nhìn lên mặt cô.
Thực ra cô cũng đã đoán được, từ