Sơ Địch không biết nói gì để đáp lại Ninh Hoắc Đông. Cô hơi cụp mắt xuống, đột nhiên không hiểu vì sao lại không có dũng khí nhìn hắn. Dạo gần đây, Sơ Địch luôn cảm thấy Ninh Hoắc Đông đối xử với cô rất tốt, hắn dường như đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi cô mang thai.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch bặm chặt môi, ra vẻ lưỡng lự, cuối cùng cô lên tiếng.
“Nếu Ninh thiếu đã kỳ vọng vào tôi như vậy thì dự án này tôi sẽ tiếp nhận, nhưng có thành công được hay không tôi không thể nói trước. Ninh Hoắc Đông, Trang Mã Chính là một lão cáo già rất khó đối phó”.
Sơ Địch không muốn tiếp tục nói chuyện riêng của cô và hắn nữa thế nên mới chuyển về chủ đề công việc. Sơ Địch rất sợ cái cảm giác ám muội giữa cô và Ninh Hoắc Đông. Cô và hắn đúng hơn là không nên tồn tại loại cảm giác này. Hắn hận cô, cô cũng hận hắn!
“Em sẽ thành công thôi”.
Ninh Hoắc Đông bước một bước ngắn đã đến trước mặt Sơ Địch. Bàn tay to lớn của hắn đặt trên eo của Sơ Địch, hơi dùng sức đã có thể kéo cô vào trong lòng. Một tay Ninh Hoắc Đông giữ lấy cô, một tay hắn bắt lấy cằm cô.
“A Địch, chỉ cần có tôi ở bên cạnh em, mọi thứ từ ‘không’ sẽ có thể chuyển thành ‘có’. Hơn nữa em phải tin vào chính bản thân mình, quá khứ em không phải là Thẩm Tư Nguyệt tiếng tăm lừng lẫy trong giới thương trường hay sao? Một dự án nhỏ như vậy sao có thể làm khó em”.
Sơ Địch là người phụ nữ có năng lực, điều này Ninh Hoắc Đông biết cực kỳ rõ. Hai năm nay, tập đoàn Thẩm thị có thể phát triển như ngày hôm nay không thể không kể đến công sức của cô. Đây cũng là một trong những lý do Ninh Hoắc Đông đồng ý để cô can dự vào chuyện của tập đoàn.
Dứt lời, hắn nhân lúc Sơ Địch không chú ý cúi đầu hôn lên môi cô. Ban đầu, Ninh Hoắc Đông đơn giản chỉ muốn hôn nhẹ một cái, nhưng cuối cùng lại không thể khống chế bản thân, càng hôn càng sâu hơn. Sơ Địch ngẩng cao đầu, mạnh mẽ đáp trả nụ hôn của hắn. Đối với sự chủ động của cô, Ninh Hoắc Đông càng thêm phấn khích.
Đến giờ tan làm, Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch tay trong tay rời khỏi Ninh thị. Vô số nhân viên nữ đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Trong mắt bọn họ, Ninh Hoắc Đông là một người đàn ông hoàn hảo, hắn có mọi thứ trong tay, tiền tài và địa vị. Người phụ nữ nào ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy hạnh phúc, chỉ riêng Sơ Địch mới biết, hai chữ ‘hạnh phúc’ ấy được viết lên như thế nào...
Ninh Hoắc Đông hôm nay không đưa Sơ Địch về Ninh gia ăn cơm mà đưa cô ra ngoài ăn. Nhà hàng đã được hắn sắp xếp ổn thoả. Hắn muốn tận hưởng không gian riêng của hai người nên đã trực tiếp bao trọn toàn bộ nhà hàng, nhân viên phục vụ cũng chỉ lưu lại vài người.
Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đến nơi, trên bàn đã đầy đủ thức ăn. Hắn giúp cô kéo ghế.
“Sao không về nhà ăn? Thức ăn mà Hạ quản gia nấu không ngon miệng sao?”.
Sơ Địch nhìn một bàn thức ăn đầy trước mặt, cũng không khác gì so với Hạ quản gia nấu là mấy. Cô lấy làm lạ, hỏi Ninh Hoắc Đông.
Hắn đang xắt nhỏ thịt bò cho Sơ Địch, thấy cô nói vậy liền ngẩng đầu nhìn cô. Hắn cười, trả lời một cách đơn giản.
“Đưa em ra ngoài thay đổi không khí. Không phải trên mạng đều nói, bà bầu đều không thích ở mãi trong nhà sao?”.
Ninh Hoắc Đông rất nhanh đã đưa đến trước mặt Sơ Địch một đĩa thịt bò bít tết đã được xắt thành từng miếng nhỏ. Sơ Địch nhận lấy, ăn rất ngon miệng.
“Anh đối với đứa bé trong bụng tôi đúng là tốt thật đấy”.
Sơ Địch cười cười, trêu chọc hắn. Hiếm khi Ninh Hoắc Đông tâm trạng lại thoải mái như thế này, lòng Sơ Địch cũng nhẹ hẳn đi.
“Tôi là đối với tôi nên cũng đối với đứa bé trong bụng em tốt”.
“Ninh Hoắc Đông, nếu như người phụ nữ khác mang thai con của anh, anh có đối xử với cô ấy tốt như thế này không? Chắc có lẽ là tốt hơn nhỉ?”.
Trong lòng Sơ Địch đột nhiên dâng lên sự hiếu kỳ. Cô tò mò về dáng vẻ của người phụ nữ được Ninh Hoắc Đông yêu thương chăm sóc tận tụy.
“Ăn đi, đừng nghĩ linh tinh. Những người phụ nữ khác không có cơ hội mang thai con của tôi đâu. ‘Giống’ của tôi quý lắm đấy, em tưởng muốn có được là dễ dàng à?”.
Ninh Hoắc Đông hừ lạnh nhưng giọng nói lại mang theo sự vui vẻ. Nhất thời, không khí trong nhà hàng liền trở nên đầm ấm, giống như không khí vốn có của một gia đình.
“A Địch, nếu như đứa bé là con gái lấy tên là Ninh Mạc Chi, còn nếu như là con trai, lấy tên là Ninh Vĩ, em thấy như nào?”.
Ninh Hoắc Đông từ khi vào bữa đến giờ đều chỉ chú tâm gắp thức ăn cho Sơ Địch. Sơ Địch cũng không hề từ chối, hắn gắp cho cô bao nhiêu cô đều ăn rất sạch sẽ.
Sơ Địch đang chú tâm ăn cơm, nghe thấy Ninh Hoắc Đông nói vậy liền đặt đũa xuống bàn, cô cười gượng gạo.
“Anh tính sớm thật đấy. Thai nhi còn chưa được hai tháng tuổi”.
“Không phải tôi đã từng nói rồi sao, tôi muốn cho con của tôi có một thế giới hoàn hảo nhất, vậy nên trước khi nó ra đời, tôi phải chuẩn bị mọi thứ cẩn thận”.
Sơ Địch không nói gì nữa, chỉ im lặng