Phải, hắn dường như đã yêu cô…
Ninh Hoắc Đông không biết cảm xúc của hắn dành cho Sơ Địch có đúng một chữ ‘yêu’ hay không? Hắn chỉ biết ngày nào hắn cũng nơm nớp lo sợ Sơ Địch sẽ rời xa hắn. Hắn sợ, cuộc sống của hắn sẽ quay về cuộc sống của hai năm trước – một cuộc sống thiếu vắng cô.
Ngụy Sinh nhìn theo bóng lưng của Ninh Hoắc Đông, hắn bất chợt cảm thấy Ninh Hoắc Đông thật đáng thương. Nếu như Ninh Hoắc Đông thật sự đem lòng yêu Sơ Địch thì không phải hắn đang đứng giữa sự lựa chọn khắc nghiệt nhất, người phụ nữ mình yêu và mối thù diệt tộc không đội trời chung sao?
Ngụy Sinh không biết phải nói gì với Ninh Hoắc Đông, hắn cảm thấy lúc này Ninh Hoắc Đông nên ở một mình để bình tĩnh lại. Ngụy Sinh xoay người rời đi.
Không biết cảnh đêm hôm nay có gì thu hút mà Ninh Hoắc Đông nhìn đến chăm chú. Hắn nhìn vào bầu trời đen kịt bên ngoài rất lâu, nhưng thứ hiện ra trước mắt hắn không phải là bầu trời mà là hình ảnh của một người phụ nữ. Sơ Địch trước mắt hắn cười rất rạng rỡ, cô cùng một đứa trẻ chơi đùa phía xa.
Bỗng hốc mắt Ninh Hoắc Đông chợt ửng đỏ. Một giọt nước mắt nóng hổi hiếm hoi lăn dài trên gương mặt hắn. Ninh Hoắc Đông đưa tay chạm lên dòng nước mắt ấy, hắn có chút sửng sốt nhưng rồi lại xoay đầu nhìn Sơ Địch đang nằm trên giường bệnh. Hắn cười với cô, một nụ cười đắng chát lần đầu tiên xuất hiện trên khóe môi hắn.
“A Địch, em xem, lần thứ hai tôi vì em mà đổ lệ”.
Ngày ba mẹ hắn mất, Ninh Hoắc Đông không rơi một giọt nước mắt. Ngày hắn biết cái chết của ba mẹ và sự sụp đổ của Ninh thị lúc bấy giờ có liên quan đến nhà Sơ, hắn cũng không có khóc. Nhưng hiện tại, chỉ vì tính mạng của con gái kẻ thù giống như một cái lá úa trên cành cây, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi mà hắn hai lần rơi lệ…
Tình trạng sức khỏe của Sơ Địch không có gì thay đổi nhiều. Cô vẫn hôn mê miên man, vẫn sốt cao không ngừng. Mấy ngày này, Ninh Hoắc Đông đều ở bên cạnh Sơ Địch, hắn nóng ruột đến mức không ngừng chạy đi tìm bác sĩ cho cô.
“Ngụy Sinh, có liên lạc được với vị bác sĩ ấy không?”.
Hắn gấp gáp nói vào trong điện thoại bởi vì Ninh Hoắc Đông vừa được người ta mách, vị bác sĩ này có thể chữa bách bệnh, chưa biết chừng Sơ Địch của hắn sẽ được cứu sống.
Ngụy Sinh ở đầu bên kia thở dài một tiếng, hắn bất lực đáp lại Ninh Hoắc Đông.
“Tôi đã liên lạc với vị bác sĩ ấy rồi. Nhưng người thư ký của ông ta nói rằng ông ta đã bắt đầu kỳ nghỉ của mình vào một tuần trước, dự kiến kết thúc kỳ nghỉ là vào cuối tháng. Ông ta không muốn bất kỳ ai làm phiền ông ta trong kỳ nghỉ”.
Ninh Hoắc Đông vô lực đưa tay đập mạnh lên trán mình một cái, hắn lạnh nhạt hạ lệnh cho Ngụy Sinh, nói.
“Nhất định phải mời được ông ta đến đây, nếu không với tình trạng bây giờ tôi không biết Sơ Địch có thể chịu được bao lâu nữa”.
Dưới sự cầu xin đầy khẩn thiết của Ninh Hoắc Đông, hắn cuối cùng cũng đã mời được vị bác sĩ ấy về nước chữa trị cho Sơ Địch. Mà tình trạng của cô cũng vì thế mà ngày một tốt lên. Sơ Đích sau một tuần trị liệu không còn dấu hiệu sốt cao nữa, bác sĩ cũng nói rất nhanh thôi cô sẽ tỉnh lại.
Ninh Hoắc Đông cầm theo khăn ấm, cẩn thận chạm lên gương mặt của Sơ Địch. Lúc này, khoảng cách giữa hắn và cô gần vô cùng, hắn càng nhìn rõ những vết sẹo chằng chịt trên gương mặt cô. Ninh Hoắc Đông không dám chạm mạnh lên vết thương của cô mà chỉ dám lau hờ hờ, hắn sợ Sơ Địch sẽ rất đau.
Đối diện với một Sơ Địch như thế này, Ninh Hoắc Đông trong lòng tràn ngập hối hận. Nếu như hắn không vì lợi ích của Ninh thị mà buộc cô phải hợp tác với Trang Mã Chính thì có lẽ Sơ Địch sẽ không như bây giờ, đứa con của cô và hắn cũng không mất đi một cách oan uổng.
Nhưng giờ hắn hối hận còn có ý nghĩa gì? Ninh Hoắc Đông hiện tại chỉ biết đối xử tốt với cô để bù đắp lại lỗi lầm hắn đã phạm!
Ninh Hoắc Đông lau mặt cho Sơ Địch rồi lần lượt giúp cô lau tay lau chân. Những ngày gần đây, hắn đã làm thuần thục những công việc chăm sóc bệnh nhân.
Sau khi làm xong mọi thứ, Ninh Hoắc Đông kéo ghế ngồi bên cạnh Sơ Địch. Hắn nắm lấy tay cô, nói chuyện cùng cô.
“A Địch, em yên tâm, nhưng vết sẹo trên gương mặt em chỉ cần trải qua một cuộc tiểu phẫu nhỏ là sẽ không sao hết”.
Ninh Hoắc Đông mỉm cười, nhưng trong lòng lại đau nhói. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay của Sơ Địch, trái tim như thể bị hàng trăm mũi dao đâm vào. Bàn tay cô đã nhỏ, nay lại còn nhỏ hơn, tựa hồ như chỉ còn một lớp da bọc lấy xương.
“A Địch, em mau tỉnh dậy đi có được không?”.
“A Địch, xin lỗi… Thành thật xin lỗi em vì sự ích kỷ của tôi…”.
“A Địch, em có biết không, hai năm qua tôi sống không hề tốt như em đã nghĩ. Tôi vùi đầu vào công việc, nhưng lại không thể quên được hình bóng của em”.
“A Địch, em có biết tôi hận Sơ gia các người như thế nào không? Hận không thể lọc từng tấc da tấc thịt trên người Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh xuống. Nhưng ngày hôm ấy, ở trong Sơ gia tôi vẫn không thể khống chế