Sơ Địch hoàn toàn không nói dối Thẩm Biên. Luận về độ tàn nhẫn quyết đoán, Thẩm Biên tất nhiên là không thể so sánh với Ninh Hoắc Đông, luận về mưu kế càng không phải bàn cãi. Vậy nên Sơ Địch hi vọng nhân lúc mọi chuyện chưa đi quá xa Thẩm Biên có thể dừng lại. Hắn đích thực không phải đối thủ của Ninh Hoắc Đông.
“Tiểu Nguyệt, em không thể tin anh một lần sao? Anh có thể bảo vệ em. Tiểu Nguyệt, em tin anh đi”.
Thẩm Biên nói năng dường như sắp mất kiên nhẫn đến nơi. Mọi sự nỗ lực của hắn trong mắt cô đều chẳng khác nào cỏ rác. Thẩm Biên trước khi trở về nước đã có sự chuẩn bị, hắn hàng ngày nỗ lực, hàng ngày bày mưu tính kế cô dự vào đâu nói hắn không thể đánh bại Ninh Hoắc Đông chứ?
Sơ Địch chán nản lắc đầu, cô định mở cửa bước xuống xe nhưng Thẩm Biên đã sớm nhìn ra hành động của cô, hắn khóa cửa xe lại, cứng rắn nói.
“Nếu như em không đồng ý thì đừng hòng xuống xe nữa. Tiểu Nguyệt, cơ hội chỉ có một lần, em tuyệt đối đừng bỏ lỡ”.
Sơ Địch hít một hơi thể sâu để giữ bình tĩnh. Cô buông tay nắm cửa ra, quay đầu nhìn thẳng vào người Thẩm Biên, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng nói cũng không còn trong vắt mà mang theo một sự lạnh nhạt nhất định.
“Thẩm Biên, chính vì anh quá coi thường Ninh Hoắc Đông nên mới để hắn dễ dàng bóp chẹt chính mình như vậy. Anh tưởng Ninh Hoắc Đông là ai? Hắn có thể biến Sơ thị thành Ninh thị, có thể sáp nhập tập đoàn Trang thị vào Ninh thị mà không một ai nói gì thì anh nghĩ thủ đoạn của hắn sẽ đơn giản sao? Thẩm Biên, anh quá ngây thơ rồi, Ninh Hoắc Đông chính là một con cáo già, một con cáo già trong lúc thần không biết quỷ không hay có thể bóp chết chính anh”.
Sơ Địch nói rất chậm, bởi vì cô muốn Thẩm Biên hiểu từng câu từng chữ trong lời nói của cô. Những thứ cô nói cho Thẩm Biên nghe chỉ là nguyên nhân khách quan, nguyên nhân quan trọng khiến Sơ Địch không thể rời khỏi đây chính là trong tay Ninh Hoắc Đông vẫn nắm giữ tro cốt của ba mẹ cô.
Sơ Địch nói cả một tràng dài xong, không đợi Thẩm Biên trả lời đã lại nói tiếp.
“Mở cửa xe đi!”.
Thẩm Biên vẫn không động đậy mà chỉ nhìn cô chăm chú. Hắn đột nhiên nhận ra có mấy tháng không gặp Sơ Địch thay đổi rất nhiều. Dường như đúng như lời cô nói, cô không còn là Thẩm Tư Nguyệt nữa mà giờ đây cô đã là Sơ Địch, người phụ nữ bên cạnh Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch không thấy Thẩm Biên có động thái gì liền lặp lại lời nói một lần nữa, ngữ khí cao hơn trước mấy phần.
“Em nói anh mở cửa xe!”.
Thẩm Biên biết bản thân hắn không thể giữ cô lại. Hắn giúp Sơ Địch mở cửa xe. Cửa xe vừa được mở ra, Sơ Địch không chần chừ lao nhanh ra ngoài. Thẩm Biên nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, hắn siết chặt tay, hét lớn.
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Tiểu Nguyệt, anh nhất định có thể giúp em thoát khỏi Ninh Hoắc Đông”.
Thẩm Biên chắc chắn Sơ Địch đã nghe thấy bởi vì hắn nhìn thấy bả vai cô run nhẹ một cái.
[ … ]
Sơ Địch lúc này không có nhiều thời gian rảnh, trở về một cái cô liền cắm mặt vào công việc tìm cách xoay sở giúp Ninh thị vượt qua sóng gió. Sơ Địch biết Ninh Hoắc Đông không cần đến sự trợ giúp của cô, mọi chuyện vốn đã nằm trong kế hoạch của hắn, sóng gió này chắc chắn sẽ qua đi chỉ là còn phụ thuộc vào vấn đề thời gian.
Nhưng Sơ Địch muốn đóng góp một chút công sức để Ninh Hoắc Đông nhìn thấy cô đã vì Ninh thị mà làm rất nhiều việc. Nói đúng hơn, Sơ Địch muốn dùng công sức kia để đổi lấy bình an cho nhà họ Thẩm và Thẩm Biên. Thẩm Biên có thể không hiểu tính cách của Ninh Hoắc Đông nhưng Sơ Địch làm sao lại không thể.
Nhà họ Sơ chỉ trong nháy mắt đã biến mất, nhà họ Trang cũng như vậy, nhà họ Thẩm đối với Ninh Hoắc Đông chỉ là một chuyện dễ dàng.
Sơ Địch loay hoay làm việc mãi nhưng kết quả chẳng đến đâu, giá cổ phiếu của Ninh thị cứ tụt dốc mãi, dường như không có dấu hiệu dừng lại. Sơ Địch chán nản chống tay lên trán, cô nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ được đặt trên mặt bàn. Chẳng biết từ khi nào đã qua ngày mới, ước chừng một hai tiếng đồng hồ nữa là Ninh Hoắc Đông sẽ được thả ra ngoài.
“Phó Tĩnh, cùng tôi đến cục cảnh sát”.
Sơ Địch dùng điện thoại nội bộ gọi cho Phó Tĩnh. Cô muốn đến đón Ninh Hoắc Đông. Hiện tại Sơ Địch cần cố gắng làm hắn vui vẻ.
[ … ]
Phó Tĩnh đưa Sơ Địch đến cục cảnh sát chờ Ninh Hoắc Đông, bất ngờ hai người họ nhận được tin tức động trời.
“Ninh Hoắc Đông hiện tại chưa thể rời khỏi đây đâu, hai người tốt nhất là nên về trước đi, chứ có chờ cũng chẳng biết phải chờ đến mức nào”.
Một viên cảnh sát tốt bụng nhắc nhở. Sơ Địch bất giác nhíu mày một cái, dường như chính bản thân cô cũng đã nhận ra điểm bất thường. Sơ Địch giữ viên cảnh sát ấy lại, hỏi cho ra nhẽ.
“Viên cảnh sát, anh nói thế là như thế nào? Không phải quy định chỉ được giữ người trong hai mươi tư giờ đồng hồ để thẩm vấn hay sao?”.
Còn nửa tiếng nữa vừa hai sẽ kết thúc hai mươi tư tiếng Ninh Hoắc Đông bị nhốt ở cục cảnh sát.
Viên cảnh sát gật đầu, đáp lại.
“Quy