Ninh Hoắc Đông không phải là coi thường năng lực của Hòa Mỹ chỉ là lá gan của Hòa Mỹ rất nhỏ, cô ta tuyệt đối sẽ không một mình động vào Ninh thị trừ khi có kẻ đứng phía sau. Đây là nguyên nhân vì sao Ninh Hoắc Đông lại hỏi Ngụy Sinh.
Không biết là do gió quá lớn hay là sóng quá yếu mà Ninh Hoắc Đông không nghe thấy đáp án của Ngụy Sinh. Hắn không vui, lặp lại lời nói một lần nữa.
“Điều tra được người đứng phía sau Hòa Mỹ chưa?”.
“Vẫn chưa điều tra được. Hòa Mỹ lần này làm việc quá cẩn thận, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì nên chúng ta khó mà điều tra”.
Ngụy Sinh đáp. Ngụy Sinh đương nhiên cũng đã đoán được phía sau Hòa Mỹ có một thế lực khác chỉ bảo, hắn cũng đã lập tức cho người đi điều tra, chỉ là không thu về được chút manh mối nào.
Ninh Hoắc Đông nhíu chặt mày, bàn tay đặt trên lan can bất giác siết chặt lại. Trong đầu Ninh Hoắc Đông xẹt qua một cái tên – Liễu Mạch Hàn? Nhưng nếu như Liễu Mạch Hàn trở về nước, một là Ninh Hoắc Đông sẽ biết được ngay, bởi vì hắn từ trước đến nay vẫn cho người theo dõi Liễu Mạch Hàn, hai là dựa vào tính cách của hắn ta, Liễu Mạch Hàn sẽ đường đường chính chính trở về chứ không phải là lén lút. Nếu không phải là Liễu Mạch Hàn, người đủ can đảm dám đối đầu với hắn còn có ai đây?
Ninh Hoắc Đông cẩn thận suy nghĩ rất lâu. Hắn ngậm điếu thuốc vẫn còn đang cháy trên miệng, rít một hơi thật sâu rồi nhả ra, làn khói xám mờ ảo bao phủ lấy gương mặt của Ninh Hoắc Đông, đan cài vào mái tóc ngắncủa hắn.
Ninh Hoắc Đông gõ đều đều lên lan can bằng sát, như nghĩ được thứ gì đó bạc môi mỏng của hắn liền cong lên, treo lên một nụ cười đầy tình tứ.
“Điều tra cho tôi một người, tôi thật sự muốn biết cuộc sống giả chết của người đó ra sao?”.
Nếu không cố gắng nhớ lại chắc Ninh Hoắc Đông cũng không nhớ ra còn có một người hận hắn đến thấu xương thấu tủy chính là Thẩm Biên. Nhưng nếu như người giành giật dự án thật sự là Thẩm Biên thì Ninh Hoắc Đông hoàn toàn không có chút lo lắng hay sợ hãi nào. Bởi vì quá khứ hắn có thể có cách đối phó với Thẩm Biên thì hiện tại cũng như vậy.
[ … ]
Dự án hợp tác với tập đoàn quốc tế S không thành công khiến tập đoàn Ninh thị tổn thất rất lớn, nào là chịu tiền vi phạm hợp đồng, tiền vận chuyển hàng, và còn nhiều khoản nhỏ nữa, nhưng cũng may Ninh Hoắc Đông đã tìm được một dự án khác thế vào dự án đã mất này. Tuy không thể giúp Ninh thị mở rộng thị trường quốc tế nhưng cũng đủ để giúp Ninh thị bù một phần của khoản tiền đã mất.
Dự án không thành, Ninh Hoắc Đông không vì thế mà tức giận với Sơ Địch, hắn vẫn đối xử với cô như thường khiến cho Sơ Địch cảm thấy có chút lo lắng.
“Lại đây?”.
Ninh Hoắc Đông vẫy tay gọi cô tới. Sơ Địch hơi chần chừ nhưng vẫn tiến tới chỗ hắn. Khi Sơ Địch cò cách Ninh Hoắc Đông khoảng hai bước chân lớn, hắn đã vươn tay kéo cô lại. lực kéo của Ninh Hoắc Đông rât lớn khiến Sơ Địch không kịp phòng vệ cứ thế mà ngã vào lòng hắn.
“Vì sao lại né tránh tôi?”.
Mấy ngày gần đây hắn cảm nhận rất rõ Sơ Địch vừa kiêng dè vừa có ý trốn tránh hắn.
“Chuyện của tập đoàn S, anh không giận tôi sao?”.
Sơ Địch dựa vào lồng ngực rắn chắc của Ninh Hoắc Đông, bàn tay nhỏ bé cua cô thuận thế đặt lên eo hắn. Sơ Địch khi hỏi câu hỏi này dường như có chút lo lắng. Ninh Hoắc Đông trước giờ rất coi trọng lợi ích của Ninh thị, Sơ Địch không những là tuột mất dự án lớn trong tay còn khiến tập đoàn chịu tổn thất, hắn làm sao có thể không giận được chứ. Thế nhưng Ninh Hoắc Đông lại cho cô một đáp án vô cùng bất ngờ.
“Không giận. Sao tôi nỡ giận em được chứ? A Địch, em dừng nói em vì lý do này mà né tránh tôi?”.
“Không phải tôi sợ chọc đến anh sao”.
Sơ Địch tỏ ra ủy khuất, nhỏ giọng nói. Ninh Hoắc Đông càng nhường nhịn cô thì Sơ Địch càng biết kế hoạch của cô sắp thành công rồi. Sơ Địch đúng là không nên lợi dụng tình cảm người khác dành cho mình, nhưng ai nói Ninh Hoắc Đông đã làm tổn thương quá nhiều đến cô.
“Trưa em muốn ăn gi?”.
Ninh Hoắc Đông vuốt nhẹ lên chóp mũi cô, cưng chiều hỏi.
“Trưa tôi không ăn được với anh rồi. Một người bạn của tôi từ nước ngoài trở về hẹn tôi ra ngoài nói chuyện. Anh yên tâm, người ta là nữ, tên Dương Miêu Miêu”.
“Có cần Ngụy Sinh đưa em đi không?”.
“Không cần đâu, tôi tự đi được”.
“Khi nào về tôi tới đón em. Được chứ?”.
“Được”.
[ … ]
Dương Miêu Miêu là một người bạn từ thời cấp ba của Sơ Địch. Nhưng hai người chỉ học chung có một năm thì Dương Miêu Miêu đã ra nước ngoài dịnh cư. Hai hôm trước, Sơ Địch đột nhiên nhận được tin nhắn của cô ấy nói rằng cô ấy sẽ về thành phố Cảnh Dương sống.
Sơ Địch đến nhà hàng trước, sau đó Dương Miêu Miêu mới đến. Cô ấy nặng nề kéo chiếc vali vào, vừa nhìn thấy Sơ Địch liền vui vẻ reo lên.
“Tiểu Địch”.
“Miêu Miêu, ngồi xuống gọi đồ đi”.
Dương Miêu Miêu nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Cô ta dường như rất mất sức, uống một phát hết hai cốc nước đầy. Sơ Địch ngồi đối diện chỉ cười nhẹ một cái, sau đó lịch sự đẩy thực đơn về phía Dương Miêu Miêu.
“Cứ tự