“Tôi không phải biến thái thì vì sao lại phải đến cục cảnh sát chứ!”.
Trình Thâm bất lực nói. Hắn xuất hiện ở nơi này là vì muốn cứu người chứ đâu phải hắn với tên biến thái kia cùng một giuộc đâu. Nhưng lúc này dù Trình Thâm có giải thích như thế nào Phó Tĩnh để không nghe lọt tai nửa chữ.
“Đừng nói gì nữa, theo đến cục cảnh sát là mọi thứ đều rõ ràng”.
Phó Tĩnh kéo lấy tay Trình Thâm, hai người cứ giằng co mãi.
“Tôi vì thấy có kẻ đi theo cô nên mới chạy ra giúp cô chứ tuyệt đối không phải tên biến thái. Hôm nay tôi còn có việc, xin phép đi trước”.
Có đánh chết Trình Thâm hắn cũng tuyệt đối không cùng Phó Tĩnh đến cục cảnh sát. Một người đội trưởng như hắn nếu như để cấp dưới nhìn thấy cảnh tượng này còn có thể thống gì nữa!
“Anh mà không theo tôi đến cục cảnh sát, tôi la lên đấy!”.
Phó Tĩnh cương quyết không chịu bỏ qua, cô đe dọa Trình Thâm.
“Vậy thì cô la lên đi!”.
Hắn cũng không hề sợ hãi.
“Có người muốn sàm sỡ tôi, có một muốn sàm sỡ tôi!”.
Phó Tĩnh vừa hét lên đã thu hút không ít người. Trình Thâm cuối cùng cũng phải chịu thua cô, ngoan ngoãn cùng Phó Tĩnh đến cục cảnh sát.
[ … ]
Cục cảnh sát.
“Đội trưởng, không phải hôm nay anh được nghỉ sao, sao lại đến đây rồi?”.
Cấp dưới vừa nhìn thấy Trình Thâm liền lên tiếng chào hỏi. Sắc mặt Trình Thâm tối đi. Hắn chưa kịp phản ứng lại Phó Tĩnh ở bên cạnh đã chế giễu mà lên tiếng.
“Đội trưởng? Anh là cảnh sát?”.
Phó Tĩnh ngẩng cao đầu nhìn Trình Thâm, cô có chút hoài nghi.
Cấp dưới của Trình Thâm vừa nghe thấy câu hỏi của Phó Tĩnh liền vui vẻ giúp cô giải đáp thắc mắc. Sắc mặt Trình Thâm càng thêm khó coi. Hắn thật sự chỉ muốn kéo Phó Tĩnh đi ngay lúc này, nhưng hiện tại có rất nhiều người vây quanh.
Lần đầu tiên Trình Thâm dẫn một người phụ nữ đến cục cảnh sát rất nhanh đã trở thành một đề tài bàn tán. Mọi người trong cục lúc này vô cùng hứng thú mà suy đoán thân phận của Phó Tĩnh, có người đoán cô chính là chị dâu nhỏ trong tương lai, còn có người nói hiện tại Trình Thâm đang cố gắng cưa đổ cô.
Những lời xì xào lớn nhỏ này Trình Thâm đều nghe thấy, thế nên sắc mặt của hắn mới cực kỳ khó coi.
“Tất nhiên rồi, anh ấy không chỉ là cảnh sát mà còn là đội trưởng của chúng ta”.
Phó Tĩnh phá lên cười.
“Đội trưởng ư? Các người lại để đổi trưởng là một tên biến thái?”.
Trình Thâm dĩ nhiên không để Phó Tĩnh có cơ hội giao lưu với đám cấp dưới của mình nữa. Hắn kéo cô vào bên trong. Trình Thâm sử dụng quyền hạn của mình, rất nhanh đã có được toàn bộ đoạn ghi hình trên quãng đường vừa rồi.
Trình Thâm đưa Phó Tĩnh đến phòng quan sát camera, hắn kéo một cái ghế đến, ấn cô ngồi xuống.
“Đây là đoạn video được trích ra từ camera tại con đường mà chúng ta xảy ra tranh chấp. Cô xem cho rõ, xem xem tôi có phải là một tên biến thái hay không”.
Phó Tĩnh không nói gì cả, cô tập trung quan sát vào màn hình lớn trước mắt. Đoạn video đích thực đã minh chứng cho sự trong sạch của Trình Thâm, hắn không phải là một tên biến thái, hắn là có ý tốt muốn giúp cô thoát khỏi tên biến thái thật sự.
Lần này đổi ngược lại là sắc mặt Phó Tĩnh trở nên trắng bệch. Cô cảm nhận được sau lưng mình trở nên lạnh buốt. Nhưng Phó Tĩnh cũng không phải là dạng phụ nữ không hiểu chuyện, cô đã sai khi coi Trình Thâm là một tên biến thái vậy nên cô sẽ xin lỗi hắn đàng hoàng.
Phó Tĩnh bật dậy, đứng ngay ngắn, nghiêm chỉnh trước mặt Trình Thâm.
“Cảnh sát Trình, thật sự rất xin lỗi anh. Tôi không nên trong tình huống chưa điều tra rõ mọi chuyện mà đã coi anh là một tên biến thái. Tôi ở đây, một lần nữa thật lòng xin lỗi anh”.
Nhận được xin lỗi của Phó Tĩnh, cũng chứng minh được sự trong sạch của hắn nhưng Trình Thâm vẫn cảm thấy không thoải mái. Hắn cũng không biết là vì sao nữa, dường như hắn không quen với sự thay đổi này của Phó Tĩnh.
Phó Tĩnh ban nãy thật sự rất hung hăng, hoàn toàn giống như một người đàn bà đanh đá, nhưng Phó Tĩnh hiện giờ thì lại rất dịu dàng, sẵn sàng nhận lỗi về mình mà không có một lời phàn nàn.
Phó Tĩnh cũng đã nhận lỗi, Trình Thâm cũng không muốn mang tiếng quá tính toán với phụ nữ.
“Được rồi, tôi đưa cô ra ngoài”.
Khi Phó Tĩnh đứng dậy, Trình Thâm liền cởi áo khoác người của mình che lên phần váy bị rách của cô. Ban nãy Phó Tĩnh mới đến, mọi thứ đề xoay quanh thân phận của cô nên không ai để ý. Nhưng giờ thì khác rồi.
Nhịp tim Phó Tĩnh bất giác đập rất nhanh. Gương mặt cô đỏ ửng cả lên.
“Cảm ơn anh!”.
Phó Tĩnh cứ tưởng Trình Thâm chỉ tiễn cô ra ngoài cục cảnh sát mà thôi, ai ngờ hắn lại đưa cô đến một cửa hàng quần áo của phụ nữ. Suốt cả một quá trình đi cùng hắn, Phó Tĩnh đột nhiên phát hiện trên người Trình Thâm có một thứ gì đó rất thu hút, khiến cô cứ nhìn hắn mãi, cũng khiến cô như một kẻ ngốc mà đi theo hắn đến đây.
Trình Thâm dẫn Phó Tĩnh đến nơi bán chân váy, hắn lướt qua một lượt, nhưng lại cảm thấy mẫu nào cũng giống như mẫu nào, không biết nên chọn cái này cho cô nên chỉ có thể để Phó Tĩnh tự mình chọn.
“Cô chọn đi!”.
Hắn lùi xuống phía sau, nhường chỗ cho Phó Tĩnh. Hắn có thể nhận ra