Sơ Địch khóc rất lớn. Bao nhiêu uất ức, tủi nhục đè nặng trên đôi vai gầy gò cuối cùng cũng có thể trút ra bên ngoài. Không phải vì cái tát của Ninh Hoắc Đông mà còn là vì một loạt những chuyện lúc trước đã xảy ra, chuyện của Sơ gia, Sơ thị và ba mẹ, em trai...
“Sơ Địch, cô dừng lại cho tôi!”.
Ninh Hoắc Đông quát to. Hắn rời khỏi người Sơ Địch, kéo xốc mái tóc cô lên. Ban nãy, hắn dùng đủ mọi cách sỉ nhục cô, ép cô uống rượu giao bôi với Trần Cẩn Minh cũng không lấy đi một giọt nước mắt của cô. Hiện tại khi lên giường với hắn, cô lại khóc. Trong mắt của Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông hắn dơ bẩn, đáng ghét như vậy sao?
“Ninh Hoắc Đông, anh đừng quá đáng!”
Sơ Địch cũng chẳng còn dáng vẻ nhún nhường như trước. Ánh mắt trong vắt của cô lạnh buốt. Mái tóc bị hắn túm chặt, đau không tả xiết. Nhưng nỗi đau thể xác nào đọ lại nỗi đau tâm hồn.
Ninh Hoắc Đông năm lần bảy lượt làm tổn thương cô, hành hạ, chà đạp cô. Sơ Địch cô không phải một bức tường, cô là con người, là một con người có cảm xúc. Cô cũng biết đau, cũng biết rơi lệ…
“Sơ Địch, cô mau chóng thu lại những giọt nước mắt kia, nếu không, đừng trách tôi độc ác!”.
Ninh Hoắc Đông lạnh lùng buông lời cảnh cáo. Lòng hắn không hiểu vì sao lại rất khó chịu khi nhìn thấy nước mắt của Sơ Địch. Từng giọt nước mắt lấp lánh trên gò má của cô như hàng trăm hàng vạn cây kim đâm vào trái tim hắn. Hắn là đau lòng cho cô hay là đang cảm thấy bản thân mình không được tôn trọng? Ninh Hoắc Đông đột nhiên bật cười, hắn chế giễu chính mình, hắn chắc chắn là nghĩ về vế sau rồi…
“Không phải Ninh thiếu muốn dày vò tôi sao? Không phải anh muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất của Sơ Địch tôi ư? Hiện tại anh thành công rồi, Ninh Hoắc Đông, anh còn muốn gì nữa? Nói đi, anh còn muốn gì từ tôi nữa?”.
Sơ Địch quả thực không muốn rơi lệ trước mặt hắn bởi cô cảm thấy người máu lạnh như hắn không xứng đáng. Nhưng Sơ Địch lại chẳng có cách nào kìm chế được những giọt nước mắt kia. Cô càng đưa tay lau đi, nước mắt lại càng rơi xuống nhanh hơn.
Bàn tay Ninh Hoắc Đông trượt xuống vùng cổ trắng ngần của Sơ Địch. Hắn bóp lấy cổ cô, dùng sức siết rất chặt. Rất nhanh ý thức của Sơ Địch đã trở nên mông lung, dường như ở trước mặt cô không phải là Ninh Hoắc Đông mà là vòng tay rộng lớn của ba, nụ cười ấm áp của mẹ…
“Sơ Địch, lên giường với tôi đáng để cô khóc như vậy sao?”.
Ninh Hoắc Đông lúc này đã hoàn toàn chìm trong cơn tức giận. Hắn không hề hay biết với sức lực của hắn hiện tại có thể lấy mạng của Sơ Địch bất cứ lúc nào. Hắn nghiến răng, đanh thép nói.
Sơ Địch ép bản thân mình phải tỉnh táo. Cô cười yếu ớt, khó nhọc phát ra từng tiếng.
“Nếu là anh bị ép phải quan hệ với một đống rác, Ninh Hoắc Đông, anh có khóc không?”.
“Sơ Địch, cái giá phải trả cho việc chọc giận tôi lớn lắm đấy. Sơ Địch, cô có chịu nổi không?”.
Ninh Hoắc Đông tăng thêm lực, Sơ Địch liền ho khan mấy tiếng. Sắc mặt cô vốn đã trắng nay lại càng trắng hơn. Sơ Địch đột nhiên cảm thấy chọc giận hắn cũng không phải là chuyện gì không tốt, nếu như Ninh Hoắc Đông có thể ‘lỡ’ tay giết cô, Sơ Địch sẽ không cần phải sống một cuộc sống khổ sở, chật vật như thế này nữa.
Sơ Địch cố gắng trả lời hắn, chất giọng tuy yếu nhưng lại vô cùng chua ngoa.
“Một lời thật lòng đã chọc Ninh thiếu tức đến như vậy…”.
Ninh Hoắc Đông như nhìn thấu suy nghĩ của Sơ Địch, hắn buông cô ra. Sơ Địch đứng không vững liền ngã thẳng xuống giường bệnh. Lúc này, trông cô vô cùng thảm hại, quần áo trên người không có, làn da trắng ngọc ngà in đầy những dấu vết kinh tởm.
Sơ Địch thấy Ninh Hoắc Đông lấy điện thoại di động, liên tiếp chụp mấy bức hình. Cô muốn nhào đến ngăn hắn lại nhưng không còn đủ sức lực nữa. Có lẽ cảm thấy đã đủ rồi, Ninh Hoắc Đông mới dừng lại. Hắn cho Sơ Địch xem những tấm ảnh vừa rồi, cười cười, ‘ôn nhu’ hỏi cô.
“Sơ Địch, nếu những tấm ảnh này đặt trên mộ của ba mẹ cô, cô thấy thế nào? Có cần tôi giúp cô đưa tận tay em trai cô, để nó biết chị nó bây giờ đang sống một cuộc sống ra sao không?”.
Sơ Địch muốn với lấy chiếc điện thoại rồi ném đi, nhưng Ninh Hoắc Đông đã sớm đoán được hành động cô. Hắn giữ chiếc điện thoại rất chặt, không cho Sơ Địch có cơ hội lấy được nó.
Sơ Địch nghiến răng, hận không thể giết chết hắn!
“Ninh Hoắc Đông, anh là đồ khốn nạn!”.
“Khốn nạn, vậy được, để tôi cho cô biết thế nào là đồ khốn nạn! Sơ Địch, hôm nay không dạy cô một bài học thì cô sẽ không hiểu được, chống đối tôi chỉ có một con đường chết!”.
Ninh Hoắc Đông đặt chiếc điện thoại sang một bên. Hắn cúi người nhặt chiếc thắt lưng rơi bên dưới đất. Rất nhanh, một loạt tiếng vun vút đang vang lên trong không gian chật hẹp. Sơ Địch chật vật nằm trên giường bệnh, đau đớn chịu những đòn roi của hắn.
[ … ]
Trời còn chưa sáng, Ninh Hoắc Đông đã rời khỏi bệnh viện. Hắn lái xe đến thẳng Ninh thị, vùi đầu vào công việc.
Ngụy Sinh đến từ sớm đã nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc, không phải hôm qua hắn còn ở lại bệnh viện với Sơ Địch sao, sao hôm nay đã ở văn phòng rồi? Ngụy Sinh định