“Cái gì?” Tân Viễn kinh ngạc mà nhìn quản gia nhà mình, đương kim Thánh Thượng chỉ sắc phong một Chấn Uy tướng quân duy nhất, người đó cũng chính là Sở Tề, mà ông ta và Sở Tề từ trước đến nay vẫn chưa từng tới lui…… Vậy Sở Tề tới đây làm gì vậy?Cả mặt Tân Viễn đều lộ rõ vẻ khó hiểu, nhưng ông ta vẫn nói: “Mau mời Sở tướng quân vào đây!”Quản gia nghe vậy, khuôn mặt lập tức lộ rõ vẻ khổ sở.
Vị Chấn Uy tướng quân kia căn bản không cần ông ta mời……Lúc đầu, điều ông ta muốn nói quả thật không phải “Chấn Uy tướng quân tới”, mà là “Chấn Uy tướng quân đánh tới cửa rồi”……“Không cần nữa.” Đúng lúc quản gia đang rối rắm, một giọng nói trầm trầm vang lên.
Cùng lúc đó, một nam tử khoảng ba mươi tuổi nhanh chóng từ ngoài cửa tiến vào: “Tân đại nhân, ta đã vào tới nơi rồi.”Tân Viễn nhìn thấy người kia, sắc mặt ông ta hơi đổi.
Người trong phủ ông ta hoàn toàn không thể tùy tiện cho người khác đi vào trong, nói cách khác Sở Tề này là xông vào đây?Đang nghĩ như vậy, Tân Viễn lại nhìn xuyên qua cửa lớn đang mở rộng, lại nhìn thấy đám hạ nhân trong phủ ông ta đang bị một đám người cường tráng chặn ở góc sân, mặt mũi bọn họ đều bầm dập.Ông ta lại nhìn thoáng qua Sở Tề, phát hiện bên cạnh hắn còn mang theo một đám người cướng tráng, vòng eo rắn chắc, sắc mặt nghiêm chỉnh nhưng ánh mắt lại vô cùng tà ác nhìn chằm chằm mình.
Vậy nên ông ta càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân, hơn nữa cũng có chút sợ hãi.Sau khi Sở Tề này vào kinh, lại không ở trong phủ mình giấu tài, ấy vậy ngược lại còn xông vào phủ đệ của ông ta…… Hay hắn thực sự có tâm tư đại nghịch bất đạo ư?Nội tâm Tân Viễn bỗng hiện lên vô vàn ý niệm, nhưng trên mặt lại không hề để lộ dù chỉ một chút: “Hóa ra là Sở tướng quân, không biết Sở tướng quân tới đây là có việc gì?”Từ trước đến nay, Sở Tề ở trong triều vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng không thân cận với bất cứ ai, vẫn luôn chỉ một lòng