Ông ta lắc lắc phất trần trên tay mình, nháy mắt cho tiểu thái giám ở bên cạnh, tiểu thái giám kia liền lặng yên không chút tiếng động mà rời đi.Mà lúc này, Chúc Cẩm lại nhìn về phía Sở Tề: “Sở Tề! Chàng đã đến rồi!”“Ta tới rồi.” Sở Tề cười nói, dáng vẻ cao cao tại thượng lúc trước khi Sơ Tề đứng trước mặt Tân Viễn tức khắc biến mất không một chút dấu vết.Vậy mà hai người này thật sự đã quen nhau từ trước! Những người bên trong Tân phủ nghe được những lời Sở Tề nói lúc trước đều cảm thấy kinh ngạc.*******“Lời ngươi nói chính là sự thật?” Vị đế vương thứ hai của Đại Tề cũng chính là Đức Chính Đế.
Tính từ khi đăng cơ đến nay ông ta đã ngồi trên ngôi vị này tròn mười lăm năm, ông ta nhìn về phía tiểu thái giám đang đứng trước mặt mình.“Hồi bệ hạ, dung mạo của vị Nhị tiểu thư của Tân gia kia quả thật vô cùng tuyệt mỹ, mà quả thật Sở tướng quân cũng vô cùng để ý đến nàng.” Tiểu thái giám kia quỳ gối trước mặt Đức Chính Đế, dùng giọng điệu cung cung kính kính mà nói.Trái tim đang treo lơ lửng của Đức Chính Đế bỗng chùng xuống một nửa.Sở Tề vẫn luôn vô cùng nghe lời, nhưng lúc trước không hiểu vì sao ông ta vẫn luôn cảm thấy không có lấy một chút an tâm đối với hắn—— Sở Tề này trông có vẻ vô dục vô cầu, tựa như không thèm để ý đến bất cứ một thứ gì, nhưng đâu ai biết trong lòng hắn liệu có phải đang tồn tại suy nghĩ đại nghịch bất đạo hay không?Lúc mới đầu, theo bản năng mà Đức Chính Đế mới có chút phòng bị với Sở Tề.
Nhưng hai năm trước, sau khi Sở Tề cự tuyệt Vân Thanh công chúa, mỗi lần ông ta nghĩ đến Sở Tề trong lòng bất giác lại cảm thấy khó chịu.Nhưng ông ta vẫn cần Sở Tề...!Những tướng quân cùng tiên hoàng chinh phục giang sơn này đều đã vì bệnh tật mà chết hết, mà hiện nay Đại Tề lại đang ở thời kỳ thiếu thốn những vị tướng quân tài giỏi, nếu không có Sở Tề nói không chừng phía Tây Bắc sẽ liên tiếp