Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, quay đầu.
So với ngày ấy thì người đàn ông áo đen đó còn âm u và ác liệt hơn.
Cả phòng trở nên lạnh lẽo.
Hô hấp lập tức nghẹn trong cổ họng.
Con mắt cũng mạnh mẽ co rụt lại.
Dù có không mở mắt thì cũng thấy khe khẽ, nàng nhận ra người đột nhập vào phòng mình chính là cái gã đàn ông hôm nọ. Chỉ cho đến lúc này, nàng cứ tưởng bản thân mình đã nắm rõ được đường nét dáng dấp của hắn, nào ngờ trên thực tế, ngoại trừ con ngươi sâu thẳm kia, thì đầu óc nàng đối với hiểu biết về hắn thì hoàn toàn trống rỗng.
Hiển nhiên hắn phát hiện nàng tỉnh lại, hoặc là hắn cố ý khiến cho nàng tỉnh lại. Hắn nói.
"Hoàng hậu to gan nhỉ!"
Lạ hơn là nàng cảm thấy không xa lạ gì với bộ dáng trêu chọc của hắn.
Dung Tiêm Nguyệt kéo khóe miệng:"Ta còn cách nào khác sao?"
Mọi nhất cử nhất động của nàng đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn cho nên nàng cũng chẳng muốn giả vờ thêm nữa.
"Nếu đại hiệp muốn đối phó với Cốc gia thì xin lỗi, tìm nhầm người rồi!".
Nếu như hắn muốn xâm hại nàng thì buổi tối ngày hôm ấy ít nhất cũng phải dọa Tiểu Xuân Đào một chút để nàng có thể đề phòng. Nhưng người này lại không hề làm thế. Nói cách khác chí ít hắn cũng không có ý định muốn hại nàng.
Mà qua mấy ngày hắn mới lại xuất hiện trước mặt nàng, tuy không biết mục đích của hắn là gì, nhưng cũng muốn hỏi thăm xem.
Người kia dường như không ngờ rằng nàng sẽ nói như vậy, bèn mở miệng bật lại..
"Vì sao hoàng hậu lại không nghĩ rằng ta đến đây là để giúp nàng?"
Vừa nói, vừa nhấc chân bước ra khỏi góc tối một lần nữa.
Dưới chân không hề phát ra một tiếng động, từng bước một tới gần.
Chính điều đó mới là thứ khiến Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy căng thẳng.
Dung Tiêm Nguyệt giữ chặt chăn trong ngực mình, theo bản năng mà lui vào trong né tránh, trong đầu không ngừng nghĩ ra hàng loạt biện pháp hiệu quả để khống chế đối phương. Nhưng người này lại mang cho cô một loại cảm giác cường giả
và áp bức mạnh mẽ đến mức quá đáng cho nên đầu óc nàng giờ trở nên trống rỗng.
Rất nhanh, người ở đầu giường đột nhiên dừng bước.
Cũng giống như lần trước, đầu tiên là vươn tay về phía nàng.
Dung Tiêm Nguyệt nhớ đến cái cảm giác nóng rực nơi cổ đêm đó, trong lòng chợt run lên.
Mắt thấy cánh tay kia càng ngày càng có xu hướng chạm vào mình, Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên cười khinh một tiếng.
"Ha ~! Đại hiệp đến đây để giúp đỡ? Đây là lần đầu tiên bổn cung nghe chuyện hài hước thế đấy!"
Nghe vậy, tay người kia đột nhiên sững trên không trung.
Sau đó là một trận cười khẽ truyền đến.
Thanh thoát như ngọc.
Tựa như tiếng suối chảy róc rách nhẹ nhàng giữa mùa thu.
Dung Tiêm Nguyệt cũng lần đầu tiên nghe được âm thanh tà mị và quyến rũ đến vậy.
"Thì ra Hoàng hậu đang trách ta ~!"
Người kia nhẹ nhàng thở dài, trường âm cuối cùng của hắn kích thích lông mày Dung Tiêm Nguyệt khẽ run lên, cổ bắt đầu nổi da gà.
Người này, rốt cuộc có quan hệ gì với nàng?
Đang nằm suy nghĩ thất thần, Dung Tiêm Nguyệt mảy may không kịp trở tay, chỉ trong chốc lát, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chóp mũi thoang thoảng một mùi hương đơn thuần của gỗ đàn.
Một giây sau, người cô, lại lần nữa, bị đè trên giường.
Dung Tiêm Nguyệt kinh ngạc hô lên nhưng âm thanh mới từ trong cổ họng phát ra thì chợt cảm thấy bờ môi mình trở nên mềm nhũn.