Nàng ngẩng đầu, khóe mắt xuất hiện vài giọt lệ óng ánh mê ly, nàng khổ sở nhìn nam nhân đó, đau lòng nói:"Lúc trước là nô tỳ có lỗi, Hoàng thượng nghĩ nô tỳ là người như thế cũng không sai, là nô tỳ tự làm tự chịu. Nhưng từ sau khi ra khỏi lãnh cung, nô tỳ đã ngẫm nghĩ lại rất nhiều điều... Hôm nay nô tì rửa tay làm canh thuốc, không phải vì sự sủng ái, là chỉ đơn giản là vì muốn nhận lỗi với Hoàng Thượng!"
Nói xong, Dung Tiêm Nguyệt bèn rời khỏi người hắn, định làm dáng kính cẩn cầu xin.
Chỉ là vừa mới đứng lên, eo của nàng đột nhiên bị một trận tập kích đợt hai, hông của nàng một lần nữa trở nên căng thẳng.
Nàng bị Hoàng Đế đẹp trai kéo ngồi xuống.
"Tiêm Tiêm!"
Cách xưng hô thân mật này khiến Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy ngỡ ngàng.
Người thân của nàng, đã từng gọi nàng bằng cái tên ấy.
Kể từ sau khi đáp đất đến đây, ngoài hai chữ "Hoàng hậu" hay "nương nương" ra thì dường như nàng cũng quên mất mình vốn tên gì.
Dung Tiêm Nguyệt vừa quay đầu thì gương mặt tuấn mỹ của vị Hoàng Đế như gần trong gang tấc.
Con ngươi đen láy lóe lên một tia đầy ưu thương, rõ ràng dễ thấy.
... Mà người đàn ông vừa mới kéo hông nàng về lại không hề phát hiện ra.
.........
Hoàng Đế nhìn người con gái vẫn còn thất thần ngồi trong lòng mình, đuôi mắt bỗng nhướng lên.
"Trẫm biết Tiêm Tiêm là người rất hiền lành. Còn chuyện lần trước, trẫm cũng là bất đắc dĩ, thử nghĩ mà xem Dung gia nhà nàng chính là một trong hai trọng thần chủ chốt trong triều, lẽ ra phải hướng về quyền khuynh quốc gia. Nhưng Dung Tông Hoa—— thân là con trai trưởng của Dung gia, đã sớm vào triều được mấy năm, tay nắm giữ đội ngũ quân kỵ quyền cao, nhưng lại dám ngang nhiên phạm pháp, dám hành dung người bên đường! Không phải Trẫm muốn nhắm vào Dung gia nàng, chỉ là nếu như không làm như vậy, sợ rằng không lấy làm gương cho kẻ khác!"
"Có lẽ Tiêm Tiêm không biết, tội của bọn họ, có lưu vong ba ngàn dặm cũng không đủ rửa sạch. Nhưng vì cuối cùng Trẫm nể mặt Tiêm Tiêm nên mới chỉ thu toàn bộ binh
quyền của bọn họ. Trẫm biết Tiêm Tiêm phải chịu khổ ở lãnh cung nhưng cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Sở dĩ quyền lực của Lục cung trẫm cũng giao vào tay tỷ nàng!... Trẫm cũng biết nàng và tỷ nàng không thân thiết với nhau, nhưng nói gì hai người cũng là tỷ muội của Dung gia, Tiêm Tiêm cũng có thể rộng rãi với người của Dung gia một ít, không phải sao?"
Nói xong lời cuối cùng, Hoàng Đế than nhẹ một tiếng, ôn tồn giải thích thêm:"... Tiêm Tiêm, nàng là người biết rõ Trẫm say mê và yêu thương nàng đến nhường nào, cần gì phải nói những lời đó để trẫm thương tâm!"
Dung Tiêm Nguyệt ngơ ngác lắng nghe, mãi đến khi cả người rơi vào vòng tay của vị Hoàng đế đó, chóp mũi đều là hương vị đặc trưng ngọt ngào của Long Tiên Hương, lúc này nàng mới miễn cưỡng hoàn hồn.
Ngay từ lúc bắt đầu, nàng vốn nghĩ rằng cô nàng "Dung Tiêm Nguyệt" kia vì không chịu đựng nổi cuộc sống khổ cực nơi lãnh cung nên mới đi tìm chết, kể cả sau khi trở về Phượng Nghi Cung, mặc dù vẫn luôn nghe đồn nàng được "Hoàng Thượng sủng ái" các kiểu, nhưng nàng chưa bao giờ coi nó là thật. Dù sao cái vị tỷ tỷ cùng tổ cùng tông kia cũng thâm hiểm vô biên. Mãi cho đến bây giờ, nàng mới hiểu rõ, thì ra vị Hoàng Đế đúng là rất sủng ái "nàng".
—— Thân là Hoàng Đế, không chỉ sở hữu một vẻ đẹp tuyệt mỹ không ai sánh bằng, nắm giữ hậu cung với hàng chục cô mỹ nhân nhan sắc tuyệt trần, nếu như không thật lòng thì hắn việc gì phải vì một câu hờn giận của nàng mà kiên nhẫn giải thích toàn bộ chính sự trong triều cho nàng hiểu! Mà mọi chuyện hắn làm đều là vì nàng mà suy xét.