Dung Tiêm Nguyệt nhìn bóng lưng lả lướt rời đi của Dung Tiêm Nhiễm, chỉ bất đắc dĩ bật cười.
Đợi đến khi mỹ nhân đã rời đi hết, bên trong Phượng Nghi Cung được trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có, Xuân Đào dâng ấm trà. Dung Tiêm Nguyệt gật gù khen ngợi.
Một chén trà ấm vào bụng, Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy toàn thân trở nên thư thái hẳn lên.
Đang định leo lên giường nằm nghỉ ngơi thì đột nhiên bị tiếng gọi Xuân Đào cản gót chân nàng.
"Nương nương phải thay y phục đã!"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt liếc nhìn Xuân Đào, trong tay Xuân Đào là bộ y phục chuyên dùng để luyện tập nội lực.
Dung Tiêm Nguyệt vui mừng nhoẻn miệng cười.
Tiểu Xuân Đào a, em đang dùng kế vu hồi với ta sao?!
Nàng vỗ lên vai Xuân Đào:"Hết cách, Hoàng Thượng đều đang theo dõi đấy!"
Xuân Đào cắn môi, trên mặt có chút bất an.
Dung Tiêm Nguyệt tiếp tục nói, "Còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không? Chỉ cần tâm Hoàng Thượng ở chỗ này của ta, vậy thì tất cả mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết!"
Dường như đã thấu hiểu cái gì, hai mắt Xuân Đào sáng lên, mạnh mẽ gật đầu.
Dung Tiêm Nguyệt kéo khóe môi.
Nàng nào có biết lòng của tên hoàng đế kia có ở chỗ nàng hay không?
—— chỉ là, con bé kia, trước để cho nó hưởng thụ ít ngày đã!
...............
Bên ngoài Phượng Nghi Cung.
Ý Quý Phi Dung Tiêm Nhiễm uyển chuyển bước đi, khóe môi mỉm cười, dù nụ cười này có được người ngoài đánh giá là mỹ lệ quyến rũ, nhưng với ánh mắt sắc bén trầm tối kia cũng đủ khiến đám cung tỳ đứng bên cạnh phải lạnh người câm như hến.
Hương Ngọc cúi đầu hành lễ.
"Nương nương!" Hương Ngọc dìu Dung Tiêm Nhiễm lên xe liễn.
Đáy mắt Dung Tiêm Nhiễm chợt lóe sáng:"Đến Y Cục quan sát tình hình!"
"Nô tỳ đã phái người tới đó rồi!" Hương Ngọc nói.
Dung Tiêm Nhiễm hơi gật đầu, khóe mắt liếc nhìn bộ y phục đại hồng Mẫu Đơn trên người mình, bờ môi cong lên ý cười gằn.
Cùng chất liệu vải, cùng là đóa Mẫu Đơn đó, thế nhưng vẫn còn kém xa nữ nhân kia!
Ta ngược lại muốn xem xem tên khốn nào không có mắt khiến
ta xấu mặt!
——————————————————————
Phượng Nghi Cung.
"Tiệc tâm sự cùng mỹ nhân" kết thúc chưa tới một canh giờ thì lại nhận được tin hôm nay Hoàng Thượng sẽ đến ngủ qua đêm ở Phượng Nghi Cung.
Phượng Nghi Cung lập tức trở nên náo nhiệt hẳn ra, cả Xuân Đào cũng bận bịu không thấy bóng dáng đâu.
Dung Tiêm Nguyệt ngồi trên nhuyễn tháp, bên tai lắng nghe tiếng lạo xạo bận rộn của đám cung tỳ, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục xem sách trong tay.
Một lúc sau, có một chén trà được đưa lên trước mặt.
Dung Tiêm Nguyệt liếc mắt nhìn, là Hương Lan.
Hương Lan nhìn thấy Dung Tiêm Nguyệt nhìn mình, lập tức khom người lại:"Trong cung trên dưới đều là xem Hoàng hậu nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng coi vinh hoa của nương nương và phúc hạnh của Phượng Nghi Cung!"
"..."
Con ngươi Dung Tiêm Nguyệt hơi ngưng lại,
Đây là muốn nhắc kéo nàng sao?
Dung Tiêm Nguyệt nghe vậy nhấp môi đáp:"Ừm, Bổn cung biết rồi!"
Hương Lan lại là khom người lên tiếng:"Nô tỳ đa tạ nương nương!"
Nói xong bèn lui xuống.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn bóng lưng Hương Lan lui ra, ánh mắt chợt tối sầm lại.
Trong chốc lát, Xuân Đào tiến vào, nhìn thấy Dung Tiêm Nguyệt nhíu mày trầm tư bèn lặng lẽ đứng bên cạnh.
"Lấy về chưa?!"
Đột nhiên, Dung Tiêm Nguyệt nói.
Xuân Đào sững sờ, ánh mắt có chút dao động:"Cái gì ạ?"
Dung Tiêm Nguyệt thản nhiên mở miệng:"...vậy là vẫn còn ở Y Cục!"