"Nương nương!"
Ngoài cửa, âm thanh Tiểu Xuân Đào mang theo một tia lo lắng, phần nhiều là kinh hoảng.
"Đi ra ngoài!"
Dung Tiêm Nguyệt lại quát thêm một tiếng.
Tiểu Xuân Đào còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại có người đến kéo tay khuyên nhu, người đó không ai khác chính là Hương Lan.
Cách cửa điện, Hương Lan nói cái gì đó, Dung Tiêm Nguyệt nghe không rõ. Chỉ là trong chốc lát Xuân Đào thấp giọng nói:"Nương nương, tuyệt đối đừng làm gì có hại đến thân thể, nô tỳ sẽ ở ngoài cửa..."
Sau đó, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Ngồi ở trên giường, Dung Tiêm Nguyệt không cảm nhận được bất cứ âm thanh nào khác từ bên ngoài, khóe mắt liếc về phía chỗ mứt hoa quả nằm lăn lóc nơi đầu giường, môi mỏng hơi cong lên ý cười đầy mỉa mai.
Đừng làm gì hại đến thân thể sao? Ai nói nàng không hiểu đạo lý đó.
Bởi vì nàng vốn là cố ý!
Nàng là Hoàng hậu, mỗi ngày lúc nào cũng có thái y đến kiểm tra sức khỏe, không ai nói nàng có bệnh gì đau ốm, hắn đến đây khám cái gì? Bộ nàng cần thuốc bổ lắm sao?
Được rồi, coi như những tên thái y kia vì mệnh lệnh của Hoàng Đế mà đến, óc nói gì cũng vô dụng. Hắn nói muốn nàng uống thuốc bổ, nhưng vì sao bình thường lại không gặp nàng? Trái lại mỗi khi đến cái trò "Thị tẩm", hắn đều rất thích cùng nàng phối hợp diễn trò cho thiên hạ thấy! Nhưng nếu như "Dung Tiêm Nguyệt" của trước kia có thân phận không tầm thường, không sợ dầm mưa dãi nắng thì không tính làm gì! Dù sao người ta cũng là là Hoàng Đế, nàng là Hoàng hậu, ủng hộ phu quân mình một cách vô điều kiện cũng là biểu hiện của hiền lương thục đức! Cho nên, nàng có thể chịu đựng, nàng có thể trở thành bia ngắm!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cái tên Hoàng Đế kia thật sự yêu thích Dung Tiêm Nguyệt, cũng sẽ không phải lôi nàng ra đứng đầu sóng ngọn gió, ngoại trừ dùng cái gương mặt yêu nghiệt đó để thu hút giống cái, nàng thực không thể hiểu được rốt cuộc tên đó đang nghĩ gì, làm gì? Ngay cả loại "Thị tẩm" cũng có thể nuốt lời những mấy lần.
Ha! Nói không chừng thời điểm hắn âu yếm ôm mình gọi tên "Tiêm Tiêm", không biết là thực sự gọi tên nàng, hay vẫn là cái vị ở Lai Nghi Cung kia!
Suy đi tính lại, đàn ông vẫn là loại động vật dễ động dục. Nàng đương nhiên tin trên
đời này có Liễu Hạ Huệ, nhưng cái người mà nàng tưởng chừng ngoài mình ra hắn sẽ không thích bất kỳ ai khác, lại không giống như nàng nghĩ, nếu như đối phương thật sự yêu thích, làm gì có chuyện ở thời khắc quan trọng nhất, hắn đều nhịn xuống được? Đặc biệt là phía sau có hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ bên cạnh Hoàng Đế, lại càng không thể!
Giải thích duy nhất chính là tên Hoàng Đế kia vốn ngay từ đầu là có vấn đề!
Nguyên nhân rất rõ ràng, nhiều năm như vậy, hậu cung chỉ có một người có thai, còn không biết là thật hay giả. Còn có việc nàng nghe được tin đồn có người nói vị Ý Quý Phi cả đêm nhận được ân sủng kia, về cơ bản không hề có dấu hiệu có việc eo nhức lưng mỏi như trên thư vẫn miêu tả. Còn nữa, chính là người bí ẩn kia tiết lộ bí mật thiên cơ bất khả lộ này cho nàng.
—— Nếu không phải vì hắn anh tuấn, có sắc đẹp hơn người thì nàng cũng không có chủ động tiếp cận hắn, để mặc hắn chiếm tiện nghi! Mà kết quả, lại càng chứng minh suy đoán của nàng là đúng.
... Còn có, Hoàng Đế nào lớn lên càng đẹp, trong đầu nàng sẽ lập tức nghĩ đến một chữ "Chuẩn".
Cho nên, nếu hắn bất nhân, thì nàng cũng đành bất nghĩa!
Ngược lại, nếu hắn đã không thật sự yêu nàng, vậy cần gì nàng phải ở trước mặt hắn ra vẻ hiền thục đạo đức này nọ?
Con người mà, cũng chỉ đơn giản muốn dựa vào thế lực to lớn nào đó mới có thể đảm bảo an toàn tính mạng, đương nhiên, so với cái tên áo đen bí ẩn kia thì tên Hoàng đế tuấn tú này khiến nàng cảm thấy an ổn chán!
Dung Tiêm Nguyệt thở phào, ngửa mặt nằm vật xuống giường, kéo chăn bên cạnh đắp lên người.
Loại cảm giác cay đắng nơi lồng ngực cuối cùng cũng tan đi phân nửa.
Không khí cũng bắt đầu dễ thở hơn.
Cách chăn, Dung Tiêm Nguyệt sờ sờ cái bụng.
Nhắm mắt, ngủ.