Ân A Lạp quay lưng lại, tháo lụa đỏ buộc tóc xuống, tóc cũng trở về màu sắc ban đầu.
Một mùi hương hòa vào huyễn khí tỏa ra, những cánh hoa bên đường rời khỏi nhụy, bay lên không trung bao bọc lấy thân thể cô, chồng chéo lên nhau, hòa quyện vào nhau, dệt nên một thân bạch y thuần khiết.
Cảnh tượng mỹ lệ này thật nóng mắt người xem nha.
Ân A Lạp đắc ý quay lại nhìn A Dực, hắn ta thế mà lại bịt mắt? Bao nhiêu công sức tạo ra khung cảnh mỹ miều như thế, hắn lại bịt mắt không xem, tức chết mất.“Sao ngươi lại bịt mắt?”“Chủ tử cởi y phục.
Ta không có sở thích đoạn tụ...” – A Dực vẫn bịt mắt, quay lưng đi trả lời.“...” – Ân A Lạp nhất thời tức giận không phát ra tiếng, chỉ dậm chân quay người đi.A Dực nghe tiếng hậm hực, đoán được chủ tử đã thay xong đồ, liền quay lại nhìn.“N...Nữ nhân?!” – Hắn ta há hốc mồm, còn lùi lại vài bước bất ngờ lắm.“Có gì bất ngờ sao? Cái mũi thính của ngươi lại không nghe ra được?” – Ân A Lạp bực bội chỉ trích, thật ra cô đã dùng giả hương rồi, làm sao mà nghe ra được, cô chỉ là đang gây chuyện.“Có nghe ra, nhưng ta không dám đào sâu thân phận của người.”A Dực trả lời tỉnh queo, khiến cô có phần ngạc nhiên.
Thứ dược hương cô dùng nào có phải loại tầm thường, kể cả tam giai đạo sĩ cũng khó nhận biết được, cho là hắn thuộc khuyển tộc đi, ít gì cũng phải ngũ phẩm trở lên mới có thể nghe ra, vậy mà hắn lơ đãng một chút cũng có thể nhận dạng được, A Dực à A Dực, ngươi càng lúc càng làm ta hiếu kì.“Chủ nhân, bọn chúng tới rồi.”“Hửm...” – Ân A Lạp nhìn xung quanh một lượt, rồi tiến lại gần A Dực – “Đây là cơ hội để ngươi chứng minh rằng ngươi hữu dụng đấy.”Vốn định bóp cằm hắn ra oai, nhưng hắn to hơn cô, cao hơn cô cả 2 cái đầu, ôi trời đất ơi.“Quỳ xuống!” – Ân A Lạp lại khôi phục dáng vẻ bực bội, ra lệnh.A Dực thoáng hoang mang, xong cũng nghe lời mà quỳ xuống.
Ân A Lạp gật đầu hài lòng, cúi người bóp cằm hắn.“Nếu ngươi không thể hiện được giá trị của ngươi, ta sẽ bán ngươi vào quán thịt cầy.” – Ân A Lạp nở một nụ cười trêu chọc, xong đứng thẳng lên quay lưng lại đi tiếp.“Á!” – Cả ngươi cô được nhất bổng lên trời, A Dực bế bổng cô lên và đặt cô ngồi trên tay mình, cơ thể của hắn to lớn và vững chãi khiến cô không hề cảm thấy rằng hắn là người yếu thế thích thể hiện, có lẽ đây là một cách chứng minh của hắn.“Tìm được ngươi rồi!” – Một đám người mang áo choàng đen mang mặt nạ quỷ dị bao vây hai người bọn họ, kẻ mù cũng biết, mục tiêu của họ chính là Ân A Lạp.“Lần này ngươi không chạy được đâu, Ân A Lạp, hay ta phải nói là Tử