Trên đường về, bọn họ gặp Yến Thập Nhị đang muốn xuống núi đi tìm. Thấy Phong Minh một tay ôm A Đại, một tay xách theo bao đồ, hành động tự nhiên, hắn giống như bị sét đánh, ngẩn ngơ tại chỗ.
“Về nhà.” Phong Minh đi qua bên người hắn, đưa A Đại đang ngủ say sang cho hắn, thản nhiên nói.
Về nhà! Phong Minh không khỏi tự thấy, nàng vậy mà đã theo bản năng coi căn nhà gỗ đơn sơ kia thành nhà rồi.
Yến Thập Nhị ôm chặt A Đại lặng lẽ đi theo sau nàng, chỉ cảm thấy lồng ngực cực kỳ phiền muộn.
Biến hóa bất thình lình này, cho dù hắn trầm ổn cũng khó mà tiếp nhận được trong một khoảng thời gian ngắn. Đầu tiên là hai người đột nhiên biến mất khiến hắn lo âu bất an, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, ngay cả nghỉ ngơi cũng không có liền vội vàng tìm kiếm xung quanh. Sau đó lại để hắn nhìn thấy Phong Minh giống như một người bình thường xuất hiện trước mặt mình, điều này không làm hắn thấy yên lòng, ngược lại giống như đã rét vì tuyết còn buốt vì sương, tâm tình rơi xuống tận cùng. Hắn không thể tưởng tượng được một người gân tay gân chân đã bị đứt thì làm sao vỏn vẹn chỉ trong có một ngày lại có thể khôi phục lại giống như người bình thường, lại không cách nào khống chế được mà ngờ vực. Nếu như rõ ràng có thể trong một ngày hồi phục lại, như vậy trước đây có phải nàng vẫn luôn đóng kịch? Nàng đi theo hai người không có chút gì trong tay là có ý đồ gì?
Cái ta muốn, không cần người khác cho.
Trong đầu không ngờ lại vang lên câu nói đêm trước của nàng, lòng Yến Thập Nhị đột nhiên như bị ngâm trong nước đá.
Về tới nhà, Phong Minh cũng không vào mà ngồi trên tảng đá lớn trước cửa nhà nhìn bầu trời đầy sao, vẫn trầm tĩnh giống như trước đây, hiển nhiên không có ý định giải thích điều gì.
Yến Thập Nhị đặt A Đại lên trên giường, bắt đầu bắt tay làm cơm tối, cũng không mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Mùi khoai lang chầm chậm len vào trong không khí, bầu không khí trong căn nhà nhỏ lại ngột ngạt chưa từng có. Yến Thập Nhị ngồi trước bếp lửa, nhìn ánh lửa sáng bừng mà ngẩn ngơ, cho dù trên trán bị nóng đến toát mồ hôi cũng không hề phát hiện.
Tiếng củi cháy tách tách trong căn phòng yên tĩnh lại rõ ràng đến như vậy, A Đại đang ngủ say đột nhiên ‘oa oa’ khóc lên thành tiếng.
Hai bóng người một trong một ngoài nghe tiếng đồng thời nhảy dựng lên.
“A Đại, làm sao vậy?” Vốn dĩ Phong Minh đến trước một bước, lúc nhìn thấy Yến Thập Nhị lại nghiêng người để nhiệm vụ an ủi A Đại lại cho hắn. Yến Thập Nhị ôm lấy A Đại mới tỉnh lại mơ mơ hồ hồ khóc không ngừng, vừa vỗ nhẹ lưng y vừa dịu dàng dỗ dành.
Phong Minh ngồi ở cuối giường nhìn hình ảnh phụ tử hai người ôm nhau, nghĩ đến sự bầu bạn của hai người trong hai tháng nay, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Dỗ hồi lâu, A Đại mới dần dần an tĩnh lại, lại không ngủ tiếp.
“Phụ thân, bọn họ nói không muốn đá, muốn A Đại…” Tiểu hài tử túm chặt lấy ống tay áo ở bên người, cả người đều run rẩy.
Yến Thập Nhị vẫn không ngừng vỗ về thân hình gầy nhỏ của nhi tử, ánh mắt nghi hoặc chuyển về phía Phong Minh đang ngồi hờ hững ở một bên, lại không thấy được bất kỳ gợi ý nào từ nàng.
“A Đại hôm nay đi làm gì rồi?” Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mở miệng hỏi nhi tử.
A Đại chớp chớp đôi mắt nhòe nước, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Phong Minh, nhìn thấy biểu tình băng lãnh quen thuộc của nàng, sợ hãi trước đó lại không cánh mà bay.
“A Đại mang đá đi đổi bạc…” Y ngập ngừng, tựa như giờ phút này mới nhớ ra bản thân lén lút đi, không khỏi lo lắng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Yến Thập Nhị. Giống như… giống như có chút nghiêm nghị!
“Sau đó thì sao?” Yến Thập Nhị hơi hơi nhíu mày, giọng điệu lại vẫn ôn hòa như cũ.
A Đại chép miệng, tựa hồ muốn khóc nhưng lại nhịn xuống, “Bọn họ đều không chịu đổi. Sau đó có một dì to lớn nói với A Đại, nói A Đại đi theo dì, dì sẽ cho A Đại ăn ngon, cho ở, không cần phải đi bán đá.”
Yến Thập Nhị bắt đầu đổ mồi hôi lạnh trên lưng, trong lòng có chút nghĩ lại mà sợ.
“A Đại nói với dì ấy muốn kêu phụ thân và dì Phong cùng đi, A Đại không muốn đi một mình… huhu…” Nói xong, A Đại lại khóc nức nở, hiển nhiên là bị tình huống lúc đó doạ sợ rồi.
“A Đại…” Giọng nói của Yến Thập Nhị hơi khàn, cánh tay không khỏi vòng chặt, không biết là muốn trấn an nhi tử hay là muốn dùng cảm giác tồn tại của nhi tử để trấn an bản thân.
“Sau đó, sau đó có hai thúc thúc như hai con gấu to chạy từ sau lưng dì đó ra, khiêng A Đại đến một chỗ rất đẹp, nhốt A Đại vào một căn phòng, A Đại ra không được… A Đại rất sợ, phụ thân… A Đại về sau không dám một mình chạy lung tung nữa… huhu..” Tiểu hài tử khóc đến cơ hồ không thở nổi. Hiển nhiên đối với việc Phong Minh tìm thấy y ở một con hẻm nhỏ, y hoàn toàn không biết. Xem ra, y về sau vì sao lại ngủ ở con hẻm kia, chuyện này định là đã trở thành một câu đố không ai biết được rồi.
Phong Minh tiến đến gần, tay đặt lên lưng A Đại, nhẹ nhàng vỗ về. Yến Thập Nhị kinh ngạc nhìn gương mặt lạnh lùng như cũ của nàng, lại rõ ràng cảm nhận tiếng khóc của A Đại dần dần nhỏ lại. Không hiểu sao, trái tim thấp thỏm không yên của hắn đột nhiên ổn định lại.
“Dì Phong…” A Đại có chút mê mang nhìn bàn tay cử động tự nhiên của Phong Minh, cơn buồn ngủ ập đến, trong lúc mơ màng lộ ra một nụ cười lớn, “Dì Phong… tay dì có thể cử động rồi… thật tốt!” Giọng nói tuy mơ hồ yếu ớt nhưng lại rõ ràng in vào trong lòng hai người lớn.
Thật tốt! Hai chữ ngắn ngủi này khiến cho lòng Yến Thập Nhị trở nên sáng tỏ, tay chân nàng đều khỏe lại, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều là chuyện đáng để người vui mừng mới đúng. Hắn sao có thể bởi vì nàng hồi phục quá dễ dàng quá đột ngột mà hậm hực hoài nghi chứ? Phải biết lúc trước là hắn chủ động cứu nàng, từ đầu đến cuối nàng đều không cầu xin hắn cái gì. Huống hồ, hắn cũng chẳng có gì để người phải mưu đồ. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười khổ.
“Để y ngủ.” Phong Minh mở miệng, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh bếp, tắt lửa đi.
Lúc đó Yến Thập Nhị mới phát hiện trong phòng đã có chút mùi khét rồi.
Phong Minh đột nhiên kinh tỉnh, rùng mình cảm giác được một luồng linh lực cực kỳ băng lãnh chậm rãi lướt qua toàn thân nàng, cuối cùng dừng ở mi tâm, giống như hàn khí từ một con rắn độc thè lưỡi muốn xuyên vào trong.
Phong Ly! Nàng cũng không bất ngờ, trước lúc nối lại gân cốt đã nghĩ tới hậu quả này.
[Phong Minh, là ngươi sao, ngươi vẫn còn sống.]
Như nàng dự đoán, trong đầu hiện lên giọng nói lạnh như băng của Phong Ly.
Phong Minh biết Phong Ly không ở gần, chỉ là cảm ứng được linh lực của nàng mà tìm đến, hiện tại chỉ muốn kiểm tra linh thức của nàng để xác nhận. Linh lực của nàng hồi phục bất quá chỉ 1%, muốn chống cự cũng không dễ dàng.
[Là ta, không tin có thể tiến vào xem.]
Phong Minh cười lạnh, đột nhiên buông lỏng phòng thủ linh lực ở mi tâm. Không giống với vu nhện, linh thần của nhân loại nằm ở mi tâm mà không phải là chấm đỏ trên bụng của vu nhện. Nếu như vị trí linh thần bị hủy, vậy thì linh thức sẽ như vậy mà tan thành mây khói. Cho nên hành động lần này của Phong Minh xem như cực kỳ to gan.
Ai ngờ linh lực của Phong Ly lại giống như đụng phải kim châm từ từ thối lui ra.
[Ngươi muốn để ta vào, sau đó lại chiếm lấy linh lực của ta làm của riêng.]
Phong Ly chỉ ra ảo giác linh lực của mình cảm ứng thấy, giọng nói không vui không giận, giống như một cục đá không có thất tình lục dục vậy.
Phong Minh lại một lần nữa cười lạnh. Không có phản bác cũng không thừa nhận.
[Phong Ly, ngươi tốt nhất tranh thủ lúc linh lực ta chưa hồi phục hoàn toàn mà tiêu diệt ta, nếu không, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.]
Nàng chậm rãi thẳng thắn nói ra tình trạng hiện tại của mình, giống như đang nói một chuyện không quan trọng vậy.
Nhưng mà lúc này Phong Ly lại im lặng, hiển nhiên đang nghiền ngẫm tính chân thật trong lời nói của nàng.
[Phong Ly, ta không kiên nhẫn rồi.]
Phong Minh cũng không cho nàng thêm nhiều thời gian, đột nhiên nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển linh lực, giống như bởi vì không lừa được Phong Ly mắc mưu mà bắt đầu bực bội, tính liều lĩnh xuất kích vậy. Linh lực của Phong Ly bởi vì tự do rời khỏi thân thể sẽ lộ ra suy yếu, nếu linh lực Phong Minh vẫn giống như trước đây, vậy thì giống như những lời nàng nói lúc mới đầu đây rõ ràng là cơ hội tuyệt hảo để hủy diệt đối phương.
Cảm giác lạnh băng tà ác trong phút chốc biến mất, Phong Ly đã thu hồi linh lực.
Phong Minh cũng không thở phào mà chậm rãi mở to mắt, dời bước xuống giường, bước qua Yến Thập Nhị đang nằm ngủ, đẩy cửa ra ngoài.
Phong Ly, ngươi vĩnh viễn cũng không phải đối thủ của ta.
Đêm yên tĩnh, gió lạnh khẽ rít, nàng khoanh tay lạnh lùng nhìn về bầu trời đêm đầy sao. Nàng đã từng tung hoành Cửu U Thập Minh, Thập Tam Thiên, vậy thì về sau cũng có thể. Phong Ly, nếu như ngươi biết mình đã bỏ qua cơ hội thế nào, tất nhiên sẽ vô cùng hối hận.
Sau lưng có tiếng động rất nhỏ. Phong Minh không quay đầu nhưng vẫn biết là Yến Thập Nhị.
“Cô muốn rời đi?” Giọng nói Yến Thập Nhị trầm thấp vang lên, giống như sợ phá vỡ yên tĩnh trong đêm.
Rời đi? Thiên hạ này, nơi nào có thể để nàng trước khi hồi phục hoàn toàn linh lực tránh được Phong Ly? Tâm tư Phong Minh khẽ chuyển, dĩ nhiên có vài chỗ.
“Đúng. Ta muốn rời đi.” Mới vừa rồi chỉ là kế hiểm trong đường tơ kẽ tóc tạm thời đuổi được Phong Ly đi, dùng không được bao lâu, nàng ta đương nhiên sẽ phản ứng kịp, đợi nàng ta một lần nữa tìm đến thì sẽ không dễ dàng đuổi đi như lần đầu tiên rồi.
Quay người lại, Phong Minh nhìn về phía Yến Thập Nhị, “Ta sẽ quay về tìm các người.” Nàng vẫn còn nợ hắn một mạng, nàng sẽ không quên.
Nói xong, không đợi hắn trả lời, cất bước mà đi.
“Phong cô nương!” Yến Thập Nhị đột nhiên cất cao giọng gọi, đuổi theo mấy bước.
Phong Minh dừng chân nhưng không quay đầu lại.
“Chúng ta ở đây chờ cô.” Giống như sợ không kịp nói, ngữ khí của Yến Thập Nhị mang theo chút vội vàng cùng khẩn trương.
Phong Minh quay mặt, lại không nói gì, ngay sau đó bước nhanh vào trong bóng đêm.
Yến Thập Nhị đứng tại chỗ, buồn bã mất mát.
Hôm sau, A Đại tỉnh lại không nhìn thấy Phong Minh, ‘a’ một tiếng liền khóc. Tối qua khóc đến mơ màng hoàn toàn quên mất tay chân Phong Minh đã khỏi, chỉ nghĩ rằng mình không chăm sóc nàng tốt, làm nàng biến mất rồi. Mãi đến khi Yến Thập Nhị bất đắc dĩ nói cho y biết là Phong Minh tự mình rời đi, hơn nữa sẽ còn trở về, y mới dần dần ngừng khóc, nhưng mà từ đầu đến cuối đều buồn bực không vui. Yến Thập Nhị đi làm, cũng không dám để A Đại ở nhà một mình mà dẫn theo lên núi.
Ban sáng leo lên sườn núi, nhóm người khai thác đã làm việc của nửa ngày hơn. A Đại mới đầu cũng ở bên cạnh giúp Yến Thập Nhị chuyển đồ, về sau lại lo lắng y bị đá rơi trúng, Yến Thập Nhị liền đưa y đến một chỗ bên cạnh ngồi chơi.
A Đại ngồi ngoài chỗ khai thác đá chơi, trong lúc vô tình tìm thấy một con đường mòn, liền ra sức bò lên chỗ cao đó. Trong lòng y nhớ tới Phong Minh, nghĩ ngợi, có lẽ đứng ở chỗ cao nói không chừng có thể nhìn thấy nàng. Trong lúc bất tri bất giác đã leo tới đỉnh núi.
Trên núi cỏ dại mọc thành bụi lại không có cây. Dáng người A Đại nhỏ, cả người cơ hồ bị chôn vùi trong bụi cỏ, đương nhiên nhìn không thấy chân núi. Thế là lại bước về phía trước, mãi đến khi đến sát vách núi mới dừng lại.
Từ chỗ y đứng nhìn xuống, đập vào mắt chính là từng mảng từng mảng rừng, ngoài lúc thỉnh thoảng thấy chim bay qua, làm gì thấy được căn nhà nào.
A Đại thở phì phò, ngẩn ngơ nhìn sắc màu xanh lục xanh lam đan xen vào nhau của đất trời rộng lớn, nước mắt phút chốc tràn khóe mắt, ào ào chảy thẳng xuống.
Nói đến cũng kỳ lạ, Phong Minh đối với y không có bất kỳ hành động yêu thương nào, thậm chí còn không có chút biểu tình nào của con người, thế mà đứa nhỏ này vẫn cứ bằng lòng thân cận với nàng, không nỡ xa nàng. Hay là bởi vì luôn không có bạn chơi cùng, mà Phong Minh lại là người ở lâu nhất cùng với Yến Thập Nhị và y.
“Huhu… Dì Phong… dì không cần A Đại nữa rồi… Huhu…” Giơ mu bàn tay lên lung tung lau đi nước mắt, A Đại vừa khóc nức nở vừa đi về hướng khác của sườn núi. Mặt này là núi rừng, đường lớn như vậy chắc là ở bên mặt khác.
Nước mắt lau hoài không hết, chớp mắt khuôn mặt nhỏ vốn thanh tú đáng yêu liền biến thành một gương mặt dơ dáy bẩn thỉu.
“Dì Phong, A Đại sẽ không bỏ dì đi vào trong thành nữa đâu…huhu…” Đối với chuyện ngày hôm qua, y trước sau vẫn còn sợ hãi, lại có cảm giác áy náy rất lớn, luôn cảm
thấy mình làm sai chuyện, mà Phong Minh bởi vì chuyện này mới rời đi. Tiểu hài tử sớm chui vào rừng trúc sâu, cũng cực kỳ cố chấp.
Lau cũng lau không hết được nước mắt trên mặt, A Đại làm gì còn nhìn rõ dưới chân là gì, chỉ mờ mịt không biết làm sao đi tới. Vốn dĩ là một bụi cỏ không có dấu chân người lại bị y giẫm thành một con đường nhỏ, nhánh cỏ ngã rạp trên đất.
Một lùm cỏ rậm rạp đón gió lay động, A Đại đang dùng tay áo lau nước mắt, bước chân không ngừng, không hề phòng bị đi về phía trước, đột nhiên giẫm lên một khoảng không, ngay cả phản ứng cũng không kịp, cơ thể nhỏ bé liền cứ như vậy lăn xuống núi.
Lùm cỏ kia thực ra là sinh trưởng trên rìa vách vúi.
Đợi lúc phát giác ra A Đại không có ở đây đã sắp giữa trưa rồi. Hỏi toàn bộ người ở khu khai thác vậy mà không một ai nhìn thấy. Yến Thập Nhị lo lắng xin phép giám sát nghỉ làm, vội vàng chạy về nhà dưới chân núi tìm. Giám sát bởi vì thấy hắn được Giang Cửu Cảnh đối xử đặc biệt cũng không cố ý làm khó dễ.
Trong nhà không có một bóng người, chậu gỗ rửa mặt đặt ở trong phòng, nước rửa mặt buổi sáng vẫn chưa kịp đổ đi, con dế cỏ A Đại bện mấy ngày trước vẫn còn đặt ở trên ghế, đã hơi khô héo rồi… Hết thảy đều giống như lúc rời đi buổi sáng.
A Đại… Mồ hôi lạnh trên trán Yến Thập Nhị tuôn từng đợt, chuyện tối qua lại dâng lên trong lòng. Ra khỏi nhà, lại tìm một lượt khe đá đất hoang xung quanh nhà, vừa tìm vừa gọi, nhưng trước sau cũng không nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ kia.
A Đại hôm qua bị doạ sợ như vậy sẽ không một mình chạy vào trong thành nữa. Vậy thì chạy đi đâu chứ?
Yến Thập Nhị cố gắng kiềm nén sốt ruột trong lòng, cố đoán phương hướng A Đại có khả năng đi, sau cùng ánh mắt của hắn hướng về núi khai thác đá.
Trong bầu trời xanh lam như rửa sạch, đỉnh núi u ám kia như một cọng cỏ hi vọng, chiếm chặt lấy trái tim hoảng loạn của Yến Thập Nhị. Nhưng mà khi hắn lấy tốc độ nhanh nhất lên tới đỉnh núi, lại vô lực quỳ rạp xuống dưới trảng cỏ dài ngay vách núi rõ ràng bị người giẫm lên mà đổ rạp xuống.
Trên con đường cỏ mới bị giẫm lên giống như khoe khoang với hắn làm thế nào dẫn dụ A Đại ngoan ngoãn hiểu chuyện từng bước một đi đến vách núi tử thần.
“A Đại…” Bám trên vách đá, Yến Thập Nhị tuyệt vọng kêu lớn, giọng nói thê lương bi thảm, không ngừng khuấy động giữa núi rừng vắng vẻ.
Một mặt vách núi phẳng như bị dao chém ngọt, trụi lủi, ngay cả một gốc cây xiêu vẹo có thể đỡ lấy người cũng không có. Dưới chân núi là cây rừng rậm rạp, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Từ một chỗ như vậy ngã xuống, đừng nói là một đứa nhỏ như A Đại, cho dù là khinh công vô cùng tốt cũng khó mà sống sót.
Yến Thập Nhị nhìn sắc xanh kia chỉ sợ đã dính máu thịt của A Đại, chỉ cảm thấy trước mắt dần tối đen, cũng không lui về sau, trong lòng chỉ muốn cứ như vậy té xuống, xong hết mọi chuyện. Hắn sống như vậy cũng đủ rồi.
Cả đời hắn long đong, lúc thiếu niên gả cho một nữ tử tính tình hư hỏng, nhận bao khi dễ. Sau khi nữ nhân chết cô độc một mình mang theo A Đại lưu lạc khắp nơi, chỉ dựa vào chút sức lực làm việc nặng kiếm sống. Nhưng mà ở thế đạo này, địa vị nam tử hèn mọn, không có nữ nhân bảo hộ, đi tới đâu cũng bị người xa lánh, tìm được công việc nặng nhọc cũng không dễ dàng. Sau khi nhặt được Phong Minh đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất người khác nghĩ rằng hắn là người có chủ. Một nữ nhân tàn phế còn hơn một hán tử khỏe mạnh rắn chắc.
Nhưng mà, đầu tiên là Phong Minh rời đi, sau đó ngay cả nhi tử sống nương tựa lẫn nhau cũng không còn. Trong nháy mắt đó, tất cả bất bình cùng khổ sở đã chịu đựng giống như dâng trào, cho dù kiên cường như hắn cũng không thể chịu nổi, nản lòng thoái chí mất đi ý chí sinh tồn.
Cho đến giờ A Đại là trụ cột tinh thần của hắn, tất cả những gì hắn khổ sở chịu đựng không phải đều vì hài tử kia dựa vào hắn sao. Hiện giờ A Đại không còn, hắn sống tựa hồ cũng không còn ý nghĩa gì.
Tuỳ tiện nhớ lại những điều này, thân thể Yến Thập Nhị liền muốn nghiêng về phía trước, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng sói tru từ dãy núi rất xa truyền tới làm cho đầu óc hắn thanh tỉnh.
Cho dù muốn chết cũng phải tìm được thi thể của A Đại, sao có thể để cho thú dữ ăn thịt y? Bỗng nhiên nghĩ đến đây, hắn đúng lúc bắt lấy một cành cỏ dài chắc, kiềm lại tư thế nghiêng người xuống dưới kia.
Lại mê mang ngồi tại chỗ một lúc lâu mới lấy được chút sức lực miễn cưỡng đứng lên, thất tha thất thểu đi xuống dưới chân núi.
Rừng sâu rậm rạp, cây cổ chọc trời, che lấp mặt trời, muốn tìm đến chỗ A Đại rơi xuống cũng không dễ dàng. Tim Yến Thập Nhị như bị dao cắt, ngay cả sức để khóc cũng không có, chỉ đờ đẫn tìm từng tấc đất một, sợ bỏ sót chỗ nào.
Tìm hơn nửa ngày, mắt thấy mặt trời sắp lặn, sắc trời dần tối, ánh sáng xuyên qua cây cối ngày càng yếu, lại trước sau không tìm được một vệt máu nào. Trái tim vốn đã như tro tàn của Yến Thập Nhị không tự giác từ từ dấy lên ngọn lửa hy vọng.
“A Đại…” Hắn bỗng nhiên kéo giọng kêu hô, chấn động bầy chim đang bay về tổ, phát ra tiếng vỗ cánh phạch phạch.
“A Đại…”
“A Đại…”
…..
Một tiếng lại một tiếng, chấn động khắp rừng. Yến Thập Nhị cơ hồ muốn làm vậy để hao hết sức lực, mãi đến khi khàn giọng rốt cuộc không gọi được nữa. Nhưng mà thủy chung vẫn không nghe thấy một lời đáp nào, thậm chí ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Bóng đêm bao phủ núi rừng, cây cối cành lá rậm rạp chặn lấy ánh mặt trời mỏng manh, trong rừng tối đến mức không thấy đầu ngón tay. Yến Thập Nhị suy sụp ngồi dựa vào một gốc cây, đờ đẫn nhìn cây rừng giống như ma vậy.
Bỗng chốc, trong rừng vang lên chút tiếng động cực nhỏ. Yến Thập Nhị không để ý cũng không nghe thấy, mãi đến khi trước mắt chớp loé sắc đỏ, giống như có gì đó như mũi tên từ nơi xa xẹt qua. Có lẽ là không thấy sinh vật sống trong một thời gian dài, thời khắc đó, Yến Thập Nhị ngay cả suy nghĩ cũng không có đã bò dậy đuổi theo sau.
Bóng đỏ kia giống như có ý dẫn dụ hắn, bất luận tốc độ hắn nhanh hay chậm, nó đều duy trì khoảng cách khoảng ba cái cây với hắn. Yến Thập Nhị lúc đầu cũng không có cảm giác, sau khi truy đuổi đại khái bằng thời gian uống hơn nửa chén trà nhỏ, đột nhiên mừng rỡ, thầm nghĩ chẳng lẽ ông trời muốn chỉ dẫn hắn đến chỗ A Đại sao? Nghĩ như vậy, sức lực đôi bàn chân lại tăng gấp bội. Con người thường thường trong lúc tuyệt vọng liền bắt đầu cầu khẩn quỷ thần, cho dù bình thường là người không hề tin vào chuyện quỷ thần.
Địa thế từ từ hướng lên trên, dọc đường đi gốc cây cành lá cùng bụi gai thấp lùn che đi con đường trước mặt, Yến Thập Nhị bị ngã mấy lần, đi vô cùng gian nan nhưng không chút nào muốn dừng lại. Đang lúc không quan tâm đuổi theo, cái bóng đỏ kia đột nhiên biến mất, trước mắt ngoại trừ cành lá đen thui sượt qua mặt, còn lại không cảm giác được bất cứ sinh vật gì.
Yến Thập Nhị mờ mịt dừng bước, nghe tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, rồi sau đó chậm rãi đi đến chỗ bóng đỏ biến mất, lại phát hiện một lùm cỏ tranh cao bằng người. Tách cỏ tranh ra, trước mắt đột nhiên sáng choang, cảnh tượng chứng kiến làm hắn kinh ngạc thiếu chút nữa là rơi lệ.
Đó là một sơn động, miệng nhỏ trong lòng lớn, cũng không tối tăm như trong rừng, bao phủ ánh sáng mênh mông. Một đứa trẻ nằm trên lá cây trong động, một con hồ ly lông đỏ đang nằm ở chỗ này, từng chút từng chút liếm mắt của hài tử.
Thân hình hài tử kia, y phục kia… không phải A Đại sao?
Yến Thập Nhị cẩn thận đi đến, sợ động tác hơi mạnh chút sẽ phá đi chút hi vọng nhỏ bé kia. Hồ ly đỏ cảm nhận được sự tiếp cận của hắn, đứng dậy lặng lẽ lủi vào sâu trong động.
Là A Đại, A Đại không chút tổn thương, lẳng lặng nằm ở chỗ đó, đôi mắt vốn bởi vì khóc quá nhiều mà sưng lên như quả hạch đào, ngực hơi phập phồng lên xuống, hiển nhiên là đang ngủ thiếp đi.
Yến Thập Nhị thở sâu ra một hơi, toàn thân như bị rút sạch vô lực ngồi chồm hổm bên cạnh A Đại, trán nhẹ nhàng áp lên tay A Đại trên mặt đất.
Cảm tạ ông trời, để A Đại lại cho hắn!
Hồ Tiểu Hồng núp dưới một tảng đá nhô ra, ai oán nhìn đôi phụ tử này, trong đầu không tự giác hiện lên chuyện phát sinh trong đêm trước nàng vào thành ăn trộm gà, toàn thân không tự giác lại rét run lên.
Còn chưa vào tới thành, trên đường xuống núi đã bị người ta bóp cổ xách đi, một linh lực băng lãnh tà ác khống chế nàng, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi cực lớn chưa từng cảm nhận qua. Nghĩ Hồ Tiểu Hồng nàng tuy không thích hóa thành người đi bằng hai chân nhưng cũng vẫn là lão yêu tu hành gần ngàn năm, đến cả thần tiên muốn bắt nàng cũng phải tốn sức lực, không nghĩ tới lại bị người ta bốc đi trong tình huống không hề hay biết, một chút vùng vẫy cũng không thể, bởi vậy có thể tưởng tượng người bắt nàng đáng sợ cỡ nào.
Đó là một người, mà cũng không phải người. Lúc cùng người nọ mặt đối mặt nàng đã biết. Là người, bởi vì đó là thân thể của người, không phải người lại bởi vì linh thức trong thân thể đó không phải của nhân loại.
“Ta là Phong Minh.” Người nọ nói.
Vừa nghe thấy tên này, nàng lúc đó đã bắt đầu phát run, cho dù được Phong Minh thả xuống đất cũng không dám có ý nghĩ chạy trốn. Làm yêu mà không biết Phong thị cũng uổng công làm yêu.
“Ngươi đi chăm sóc hai phụ tử Yến Thập Nhị cho ta, nếu như phạm phải sai lầm nào, ta nhất định diệt toàn tộc Hồ thị ngươi.” Phong Minh lạnh nhạt nói, không chờ nàng đáp lại đã một bước đi trước xuống núi.
Nàng, Hồ Tiểu Hồng, Hồ Tiểu Hồng tu hành gần ngàn năm, vậy mà cứ như vậy bị doạ ngồi phịch tại chỗ, mãi đến khi chân trời xuất hiện ánh ban mai, mới từ từ thu hồi hồn phách bị doạ bay đi kia, run rẩy đi tìm phụ tử Yến Thập Nhị, vẫn luôn canh chừng bên cạnh.
Người kia không phải nói đùa, cũng không phải nói khoác. Nàng biết.
Tộc Phong thị, từ thuở khai thiên lập địa tới nay liền hoành hành tam giới. Đừng nói người thường và yêu, cho dù là thần cũng không được bọn họ để vào trong mắt. Bọn họ xưa nay người mạnh là vua, mà có thể để cho bọn họ thành tâm tâm phục khẩu phục chỉ có vu thần của bọn họ, yêu vật đáng sợ kia từng suýt chút nữa huỷ diệt thiên địa. Phong Minh, chính là vương thống trị Phong thị mấy ngàn năm khiến người nghe tin đã sợ mất mật. Nàng chỉ là một hồ yêu nho nhỏ sao có thể không sợ.
Vừa nghĩ đến bản thân trước giờ lười biếng từ nay về sau phải chăm sóc hai con người, Hồ Tiểu Hồng đã cảm thấy tương lai của mình vô cùng bi thảm.