Yêu Không Chậm Trễ

Ngoại truyện 2: Một nhà ba người


trước sau

Ngày kỷ niệm kết hôn lần đầu tiên, Lục Tinh không biết phải tặng gì cho Phó Cảnh Sâm, Cảnh Tâm giải thích: "Anh ấy chẳng thích gì cả, bây giờ chỉ thiếu một đứa bé, anh chị cũng không còn trẻ nữa, cũng nên cân nhắc sinh một đứa bé, em cũng muốn được làm cô."

Lục Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, nhưng hình như bây giờ Phó Cảnh Sâm lại không có ý định để cho cô mang thai, anh chỉ thích làm chuyện để tạo người.

Thật ra thì Lục Tinh cũng không phản đối chuyện sinh con, cô cũng đã 26 tuổi, mấy tháng nữa Phó Cảnh Sâm cũng 32 tuổi rồi.

Giống như Cảnh Tâm nói, bọn họ cũng không còn trẻ, quả thật cần cân nhắc sinh một bảo bối, trước kia Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi cũng nhắc đến chuyện này, nhưng đều bị Phó Cảnh Sâm đối phó được.

Buổi tối hôm đó, lúc Phó Cảnh Sâm cởi khuy áo cô, Lục Tinh đỏ mặt nói: "Lúc nào chúng ta mới sinh con vậy?"

Phó Cảnh Sâm cúi đầu hôn cô, khàn giọng nói nhỏ: "Sang năm."

Một buổi chiều chạng vạng tối, hai người cùng nhau đi dạo, Tiểu Cáp hớn hở đi phía trước, có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi dắt một con chó đi tới.

Chắc cũng là một hộ gia đình ở bên trong khu biệt thự, lúc nhìn thấy Lục Tinh thì cười một tiếng.

Ai ngờ, sau khi con chó Eskimo của người phụ nữ kia nhìn thấy Tiểu Cáp lại không chịu đi.

Lục Tinh có chút lúng túng, người phụ nữ cười hỏi: "Chó của cô là chó cái sao?"

"Đúng vậy..." Chẳng lẽ con này là chó đực? Lại thích Tiểu Cáp? Mặc dù diện mạo Tiểu Cáp lớn lên cũng rất đẹp.

"Thảo nào, con chó này mà thấy chó cái là sẽ không chịu đi tiếp." Người phụ nữ cũng không biết phải làm sao.

Sau đó Lục Tinh phát hiện, Tiểu Cáp cũng... không thể đi nổi nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, dùng ánh mắt hỏi: Làm thế nào bây giờ?

Phó Cảnh Sâm cười lạnh, kêu một tiếng: "Tiểu Cáp, đi thôi."

Tiểu Cáp đang vẫy đuôi liền ngừng lại, chậm chạp đi về phía trước, đi được mấy bước vẫn quyến luyến quay đầu nhìn về phía con chó Eskimo đực kia.

Lục Tinh xúc động: "Ngay cả Tiểu Cáp cũng muốn yêu đương."

Phó Cảnh Sâm cười một tiếng, Lục Tinh nhảy đến trước mặt anh, khẽ cười: "Nếu chúng ta có con, anh muốn là con trai hay con gái?"

Vấn đề này trước kia cô chưa từng hỏi, hai người chia cách nhiều năm như vậy, vẫn luôn cảm thấy thời gian bên nhau là không đủ. Cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, tất nhiên cũng chưa hỏi xem anh thích con trai hay con gái.

Bây giờ cô rất muốn biết.

Phó Cảnh Sâm nhìn cô, gần đây cô nhắc đến chuyện sinh con với tần suất tương đối nhiều, hoặc có lẽ đây chính là thời điểm để bàn về vấn đề này.

Anh nói: "Chúng ta sinh con gái."

Lục Tinh có chút bất ngờ: "Em còn nghĩ anh thích con trai, vì công ty cũng cần người tiếp quản, bé trai có lẽ sẽ tốt hơn..."

Giống như Phó gia thuộc vào loại nhà giàu, suốt ngày nói sinh con trai để kế thừa sự nghiệp.

Phó Cảnh Sâm cong môi: "Con trai phải gánh trên vai trách nhiệm nên sẽ tương đối mệt mỏi. Sinh con gái, giống như Cảnh Tâm vậy, rất thoải mái, có thể làm chuyện mình thích, còn công ty... sau này con mình tuyển con rể, những chuyện mệt mỏi nên để cho đàn ông làm."

Lục Tinh nghe xong thì sửng sốt, anh muốn nuôi con rể từ bé sao? Nhưng mà cô vẫn có chút bận tâm: "Lỡ như con gái bị bắt nạt thì sao?"

Phó Cảnh Sâm cười một tiếng, chỉ là tiếng cười mang theo ý lạnh: "Chỉ cần anh còn một hơi thở thì sẽ không để con gái mình bị bắt nạt."

Bỗng nhiên Lục Tinh vươn tay ra ôm lấy eo anh, cười nói: "Thì ra anh là kẻ cuồng con gái."

Phó Cảnh Sâm thản nhiên nói: "Nhìn em lớn lên, có thể không cuồng con gái không?"

Lục Tinh càng cười tươi hơn: "Thật ra thì con trai hay con gái em đều thích, nếu như sinh con trai, anh cũng không được chê, biết không?"

Phó Cảnh Sâm khẽ cười: "Không biết."

Khoảng một tháng sau sinh nhật 27 tuổi của cô, vào buổi sáng sớm cô từ trong nhà tắm đi ra cầm lấy que thử thai hiện hai vạch kết quả là mang thai. Phó Cảnh Sâm nhìn thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ôm rồi hôn lấy môi cô, mấy phút sau mới buông ra, dịu dàng nói: "Chúng ta đi bệnh viện."

Kết quả kiểm tra đúng là mang thai.

Lục Tinh tính toán thời gian, chắc chắn là cô có bầu đêm sinh nhật ấy, cô sờ bụng mình, âm thầm cầu nguyện: Hi vọng sẽ là một cô công chúa nhỏ.

Sau khi Lục Tinh mang thai, Phó Cảnh Sâm đều chiều theo cô, tâm trạng của cô vô cùng tốt, mỗi ngày ăn thức ăn dinh dưỡng nên rất khỏe mạnh, cục cưng trong bụng cũng rất khỏe mạnh, thậm chí còn sinh sớm hơn một tuần so với ngày đã dự liệu.

Phó Cảnh Sâm giúp cô vào phòng sinh, nhìn cô đau đến nỗi nước mắt đầy mặt thì anh nắm chặt đến nỗi xương tay trắng bệch, đau lòng vô cùng.

Anh đưa tay lau mồ hôi trên tóc cô, đau lòng hôn lên trán cô: "Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, sau này sẽ không sinh nữa."

Lục Tinh muốn nói, nếu như sinh con trai, vậy sau này lại sinh một đứa nữa, sinh công chúa nhỏ cho anh. Nhưng đau đến nỗi không thể nói gì, thôi đành tiết kiệm chút sức lực sinh con vậy.

Đến cuối cùng cô gần như mệt lả, trước khi hôn mê lại nghe thấy bác sĩ nói: "Là một cô công chúa."

Cô mới yên tâm ngất đi.

Khi tỉnh lại trong phòng bệnh, mở mắt ra đã nhìn thấy Phó Cảnh Sâm, cảm giác tay anh đang nắm tay cô rất chặt.

Phó Cảnh Sâm thấy cô tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vốn đang nghiêm trọng dịu đi không ít, dịu dàng hỏi: "Có khó chịu chỗ nào không?"

Lục Tinh lắc đầu, giọng nói hơi khàn khàn: "Đậu Đậu đâu?"

Trước khi đứa trẻ ra đời họ đã bàn trước rồi, nếu như là con gái thì gọi là Đậu Đậu, còn nếu là con trai thì gọi là Chu Chu.

Phó Cảnh Sâm đưa tay cô lên miệng nhẹ nhàng hôn một cái: "Đậu Đậu có cha mẹ trông coi rồi. Anh cũng chưa đi nhìn."

Anh vẫn luôn ngồi đợi cô tỉnh lại.

Lục Tinh biết anh luôn chăm sóc cô, khẽ cười một tiếng: "Vậy anh đi xem Đậu Đậu đi, em cũng muốn nhìn."

Phó Cảnh Sâm bật cười, lúc đứng dậy thuận tiện hôn lên môi cô một cái, lúc này mới đứng dậy đi xem con gái nhỏ.

Lục Tinh hồi phục rất thuận lợi, trong tháng cô ở cữ đều là Phó Cảnh Sâm và bảo mẫu chăm sóc đứa bé.

Đậu Đậu càng lớn càng trắng, ánh mắt vừa to vừa đen, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn giống như viên gạo nếp tròn, ai thấy cũng phải phát cuồng.

Dáng dấp lại có chút giống cô, nhưng lại thừa hưởng gen ưu tú của Phó Cảnh Sâm, Lục Tinh cảm thấy Đậu Đậu còn xinh xắn hơn cô hồi nhỏ, lớn lên nhất định đẹp hơn cô nhiều.

Lúc đầu Đậu Đậu còn luôn dính lấy Lục Tinh, ngày một lớn hơn, sẽ kêu ê a, sẽ xoay người rồi tự mình ngồi dậy lúc thức dậy... lại giống như càng thích tìm cha.

Đậu Đậu lúc nào thấy cha cũng toét miệng cười một cách vui vẻ, còn vươn cánh tay nhỏ giống như ngó sen, kêu ê a.

Phó Cảnh Sâm khẽ cười ôm lấy con gái, hôn lên gương mặt mập mạp của cô bé, Đậu Đậu ôm lấy người anh, cái miệng nhỏ hôn lên mặt anh một cái, dính đầy nước miếng.

Lục Tinh ở bên cạnh nhìn thấy thì bĩu môi: "Đậu Đậu càng ngày càng thích anh."

Một tay Phó Cảnh Sâm ôm con gái, một tay nắm lấy tay cô, khẽ cười: "Vậy anh càng ngày càng thích em không được sao?"

Lục Tinh hừ một tiếng: "Em cảm thấy anh thích Đậu Đậu thì có."

Phó Cảnh Sâm vẫn cười: "Em không cảm thấy Đậu Đậu rất giống em hồi bé sao?"

Khi còn bé cô rất vui vẻ dính lấy anh... Cho nên ý anh là, Đậu Đậu thích anh như vậy do di truyền gen của cô sao? Lục Tinh đỏ mặt đập anh mấy cái, Đậu Đậu nhìn thấy cũng ê ê a a học theo cô, hưng phấn vỗ bả vai cha mình, vỗ xong lại ôm đầu Phó Cảnh Sâm.

Đậu Đậu còn được di truyền từ Lục Tinh một thứ, đó là rất thích chó, đặc biệt cô bé rất thích Tiểu Cáp, mỗi lần thấy Tiểu Cáp đều muốn dắt nó đi chơi.

Điều này khiến Phó Cảnh Sâm vô cùng nhức đầu, anh vẫn cảm thấy nuôi chó không vệ sinh cho lắm, cho nên mỗi lần Lục Tinh sờ Tiểu Cáp xong đều phải đưa cô đi rửa tay khử trùng, bây giờ ngay cả Đậu Đậu cũng thích Tiểu Cáp...

Nếu Đậu Đậu không được chơi với Tiểu Cáp thì sẽ khóc rất
to, Phó Cảnh Sâm bất đắc dĩ ôm cô bé đến gần Tiểu Cáp để sờ một cái.

Nhưng Tiểu Cáp vừa nhìn thấy anh đến gần thì đều bỏ chạy.

Vì vậy anh vừa vỗ nhẹ sống lưng Đậu Đậu, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: "Chờ Đậu Đậu lớn thêm chút nữa Tiểu Cáp sẽ không bỏ chạy."

Cũng không biết Đậu Đậu nghe xong có hiểu không, cô bé chớp chớp đôi mắt rưng rưng nước mắt nhưng không khóc nữa.

Lục Tinh ở bên cạnh oán thầm: Tiểu Cáp bỏ chạy không phải vì sợ anh sao?

Vào thời điểm Đậu Đậu được bảy tám tháng chỉ thích ra ngoài chơi, mỗi ngày đều phải có người ôm cô bé, hoặc là đẩy nôi ra ngoài đi dạo.

Một ngày chạng vạng tối, Lục Tinh đặt Đậu Đậu trong nôi, đẩy bé đi dạo vườn hoa chờ Phó Cảnh Sâm.

Tiểu Cáp đi theo sau cô, vui sướng ngoe nguẩy cái đuôi, luôn xoay đầu xem cô chủ nhỏ nằm trong nôi.

Cô bảo mẫu cầm điện thoại Lục Tinh chạy đến, Lục Tinh nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, dừng đẩy nôi lại, đi về chỗ bảo mẫu lấy điện thoại di động.

Là Đỗ Tiểu Vi gọi tới, tiết mục của Bành Duyệt gặp chút sự cố.

Cô nhíu mày hỏi rõ nguyên nhân, sau đó bàn bạc với Đỗ Tiểu Vi xem nên xử lý chuyện này như thế nào, bây giờ sao chép lại tiết mục sẽ không kịp. Cúp điện thoại, Lục Tinh tự mình gọi điện đến tổ tiết mục giải thích rồi nói xin lỗi.

Phó Cảnh Sâm lái xe từ cửa vào với tốc độ chậm chạp.

Ánh mắt liếc về chiếc nôi em bé cách đó không xa, hình như Đậu Đậu đang ngủ, Tiểu Cáp nằm bên cạnh nôi em bé, yên lặng bảo vệ.

Ánh nắng chiều phủ xuống, ấm áp bao phủ. Hình ảnh cực kì ấm áp.

Phó Cảnh Sâm khẽ mỉm cười, hay là sau này đối xử với con chó kia tốt hơn một chút nhỉ?

Lục Tinh đứng cách xa nôi em bé, cô cũng thấy anh.

Cúp điện thoại, tầm mắt hai người chạm nhau, Phó Cảnh Sâm cong môi: "Anh đi cất xe, chờ anh một chút."

Lục Tinh gật đầu, sau đó đi về phía Đậu Đậu, thấy Tiểu Cáp nghiêm túc bảo vệ cô chủ nhỏ như vậy, cô khẽ cười cầm điện thoại di động lên, chụp lại hình ảnh ấm áp này.

Khi còn nhỏ Đậu Đậu rất yên phận, Phó Cảnh Sâm muốn làm chuyện gì với Lục Tinh cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm. Điều này thì Phó Cảnh Sâm rất hài lòng.

Đậu Đậu chậm rãi lớn lên, sẽ gọi cha gọi mẹ, sẽ gặp mặt ông nội bà nội, sẽ đi chơi với Tiểu Cáp... Nhưng cuộc sống hài hòa của bọn họ đã bị phá vỡ.

Phó Cảnh Sâm kiểm tra Đậu Đậu nằm trên giường nhỏ ngủ rất say, đang muốn đẩy giường nhỏ về phòng thì Đậu Đậu trở mình,khẽ lẩm bẩm: "Cha cha, đói đói..."

Lục Tinh khẽ cười, cô ngồi dậy: "Em đi pha sữa bột."

Đậu Đậu ăn uống no đủ thì ôm cha không buông tay, Phó Cảnh Sâm không thể làm gì khác đành ôm cô bé lên giường lớn.

Lục Tinh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ bé mềm mềm non nớt của cô bé, Đậu Đậu cười híp mắt ôm lấy tay cô, giọng nói đáng yêu vang lên: "Mẹ mẹ..."

Phó Cảnh Sâm nhìn hai mẹ con chơi với nhau, bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh, Đậu Đậu leo từ trong ngực Lục Tinh xuống, cọ cọ vào ngực cha, giống như con rùa đen nhỏ, tay chân nhỏ bé co lại, ngọt ngào gọi mấy tiếng cha.

Làm cho Phó Cảnh Sâm rất thỏa mãn, rất mềm mại. Anh sờ sờ mái tóc mềm của Đậu Đậu, Đậu Đậu liên tục cọ cọ vào ngực cha: "Cha cha, con rất yêu cha..."

Phó Cảnh Sâm khẽ cười: "Cha cũng yêu con..."

Đậu Đậu nằm một lúc rồi lại ngồi lên bụng Phó Cảnh Sâm, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tinh, cô bé bật cười khanh khách, để lộ ra mấy cái răng nhỏ

trắng như hạt gạo: "Con cũng yêu mẹ..."

Lục Tinh thấy đã muộn rồi, cô cười ôm cô bé xuống, dịu dàng dỗ: "Đậu Đậu đi ngủ nhé? Mẹ kể chuyện cho con nghe."

Đậu Đậu ngoan ngoãn gật đầu, học động tác của cha, hôn lên lỗ tai cô: "Con muốn ngủ cùng cha mẹ."

Lục Tinh đồng ý: "Được được được..."

Phó Cảnh Sâm nằm ở bên trái nhìn Lục Tinh dỗ con ngủ, đầu cô bé vùi trong ngực mẹ nghe chuyện, từ từ nhắm mắt lại.

Một lúc sau Lục Tinh thở ra, Phó Cảnh Sâm thấp giọng hỏi: "Đậu Đậu ngủ rồi à?"

Lục Tinh nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhìn anh rón rén ôm Đậu Đậu đi cũng biết anh chưa từ bỏ ý định.

Gần đây Đậu Đậu ngủ trên giường bọn họ ngày càng nhiều, buổi tối hôm qua còn buổi tối hôm kia nữa... Đều ngủ chung với bọn họ.

Phải chú ý đến đứa trẻ nên anh muốn làm gì cũng không thể làm được.

Thật may tối hôm nay Đậu Đậu rất yên phận đi ngủ, Phó Cảnh Sâm thành công ôm cô bé về căn phòng nhỏ. Thời điểm Lục Tinh kể chuyện cho Đậu Đậu đã mơ màng ngủ, trên người bỗng nhiên bị đè xuống, vừa mở mắt ra đã bị anh hôn.

Đêm còn rất dài.

Buổi sáng ngày hôm sau, Đậu Đậu tỉnh lại trên giường nhỏ, không vui bĩu môi.

Phó Cảnh Sâm sang xem con gái, đúng lúc thấy cô bé bĩu môi, vẻ mặt vô

cùng tủi thân, anh đi đến ôm bé vào lòng: "Đậu Đậu làm sao vậy?"

Đậu Đậu ôm cổ anh mím môi, tủi thân kêu lên: "Cha không muốn ngủ cùng con..."

Phó Cảnh Sâm ngẩn người ba giây, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành: "Lớn lên Đậu Đậu sẽ phải đi nhà trẻ, sau này phải ngủ trên giường của mình, như vậy mới lớn được."

Lúc Đậu Đậu hơn hai tuổi. Phó Cảnh Sâm thương lượng với Lục Tinh, đến tháng chín sẽ đưa Đậu Đậu đi nhà trẻ.

"Nhưng mà con rất yêu cha và mẹ..." Đậu Đậu chu môi, tự tranh thủ phúc lợi cho mình, giọng nói càng nhỏ và tủi thân hơn: "Mỗi tối mẹ đều ngủ với cha, cha hôn lỗ tai mẹ, cha không hôn Đậu Đậu, Đậu Đậu vẫn còn là trẻ con..."

Lục Tinh muốn gọi bọn họ đi ăn sáng, cô đứng ở cửa nghe thấy như vậy, thiếu chút nữa hộc máu.

Đậu Đậu... ghen tị với cô sao?

Cô sờ lỗ tai mình, bình thường Đậu Đậu cũng học theo Phó Cảnh Sâm hôn lỗ tai cô.

Cô đứng ở ngoài cửa, muốn nghe một chút xem Phó Cảnh Sâm trả lời ra sao về vấn đề này.

"Mẹ giống như con lúc nhỏ vậy, lỗ tai bị thương nên rất đau... Cho nên cha hôn lỗ tai mẹ thì mẹ sẽ hết đau."

Giọng anh trầm thấp lại quyến rũ, đặc biệt lúc dỗ con thì vô cùng dịu dàng kiên nhẫn, Lục Tinh nghe xong, trong lòng cũng mềm như nước, cô biết anh thích hôn lỗ tai cô là có nguyên nhân, thì ra là như thế, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe chính miệng anh nói như vậy.

Đậu Đậu cũng rất đau lòng: "Đậu Đậu cũng yêu mẹ, Đậu Đậu cũng muốn hôn lỗ tai mẹ."

"Vậy con đi nói với mẹ đi."

Anh ôm Đậu Đậu đi ra thì thấy Lục Tinh đứng ngoài cửa. Đậu Đậu đưa tay về phía cô: "Mẹ mẹ..."

Lục Tinh mỉm cười ôm lấy bé, Đậu Đậu ôm lấy cổ cô, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng hôn lên tai phải của cô.

Tai trái bỗng nhiên nóng lên.

Phó Cảnh Sâm cũng đồng thời cúi người, hôn lên lỗ tai cô một cái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện