Diệp Hân Nhiên và Johnson ở tại một khách sạn gia đình trong thành phố Lhasa, căn phòng rất ấm cúng thoải mái, trong sân còn thoang thoảng hương vị trà.
Sợ đi sai đường, Diệp Hân Nhiên hỏi thăm ông chủ khách sạn trước, ông chủ nói: "Namtso và hồ Yamdrok ở hai hướng khác nhau, hồ Yamdrok thì có thể sắp xếp lịch trình đi trong ngày, đều thuận đường, không sợ bị sai."
Ông chủ nhìn cô một chút rồi lại nói: "Nghe nói các cháu muốn qua đêm ở Namtso?"
Cũng không biết đã nghe ai nói, nhưng hình như nghe giọng ông chủ thì có vẻ không đồng ý lắm, cô liền hỏi: "Không thể qua đêm sao?" Trước kia cô cũng từng xem qua trên mạng, mặt trời mọc và mặt trời lặn ở Namtso là đẹp nhất, nếu như không thể thấy những thứ này, vậy thì đi cũng uổng công vô ích.
Ông chủ nói: "Không phải cả năm đều có thể qua đêm ở Namtso, hàng năm cứ từ cuối tháng 11 đến tháng 4 thì không thể qua đêm ở Namtso. Bởi vì rất lạnh, người trên đảo đều dọn đi, cơ bản là một hoang đảo, hơn nữa ban đêm nhiệt độ vô cùng thấp, nếu các cháu muốn đi thì chỉ có thể chờ bốn tháng sau băng tan mới có thể đi."
Điều này Diệp Hân Nhiên cũng không thể ngờ được, may mà cô hỏi ông chủ, cảm ơn ông chủ xong cô đi vào sân tìm Johnson.
Johnson đang cười cười nhìn chú chó ông chủ nuôi, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên cười với cô.
Diệp Hân Nhiên nói: "Chúng ta không thể đi Namtso rồi."
Anh ngẩn người một chút: "Why?"
Diệp Hân Nhiên giải thích cho anh lời ông chủ vừa nói, lại lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút, quả thật giống lời ông chủ nói, trước đó do cô sơ sót.
Johnson nói: "Thật đáng tiếc."
Chuyện này cũng không có cách nào khác, Diệp Hân Nhiên an ủi anh: "Lần sau cậu tới cũng được."
Johnson nhìn cô đầy hàm ý: "Vậy lần sau cậu còn đi cùng tôi không?"
Diệp Hân Nhiên im lặng không lên tiếng, rồi cười: "Qua mùa xuân tôi phải đi làm, không biết có còn thời gian nghỉ hay không?" Hơn nữa cô cũng không biết anh sẽ ở lại Trung Quốc trong bao lâu, phải bốn tháng nữa băng ở Namtso mới tan, anh có thể ở lại đây bốn tháng sao?
Anh nhìn cô một lúc, không nói gì.
Johnson trầm mặc, Diệp Hân Nhiên cười đề nghị: "Tối nay chúng ta đến quán bar nhé."
Johnson khá hứng thú với mấy quán bar ở nơi bản địa, buổi tối hai ngày trước anh đã muốn đi rồi, thể chất của anh khá tốt, lại không bị phản ứng cao nguyên (1). Nhưng Diệp Hân Nhiên thì không được như vậy, ngày đầu tiên cô đến đây thì đã có phản ứng cao nguyên, nên lúc đó không đi được.
(1) Các triệu chứng của phản ứng cao nguyên: Nhức đầu, khó thở,...
Cô đã tìm kiếm trên mạng, cũng hỏi qua ý kiến bạn bè đã từng đi Tây Tạng, bọn họ cũng nói người mới tới Lhasa cần nghỉ ngơi hai ngày để thích ứng với phản ứng cao nguyên, cho nên tốt nhất là nghỉ ngơi nhiều. Johnson không muốn đi uống rượu mà ở lại chăm sóc cô, cho nên vẫn chưa đi được.
Nhắc đến chuyện này thì anh tỏ ra hết sức hưng phấn, lại có chút lo lắng
nhìn cô: "Cậu có thể uống rượu không?"
Diệp Hân Nhiên cười ha ha: "Dĩ nhiên là có thể, tửu lượng của tôi cũng tốt lắm."
Johnson cũng cười: "Ok."
Không lâu sau khi ăn xong cơm tối, bọn họ liền đi đến một quán bar đặc sắc của người dân tộc Tây Tạng, Diệp Hân Nhiên biết người ở nơi này thích uống rượu lúa mạch, già trẻ đều biết uống, độ cồn của rượu chỉ cao hơn bia một chút, dựa vào tửu lượng của cô chắc sẽ không say.
Cô nhìn dáng vẻ Johnson, chắc tửu lượng cũng không tệ, nhưng anh lại là người nước ngoài quen uống rượu Tây, liệu có uống quen rượu nơi này không? Cô hơi nghi ngờ.
Sự nghi ngờ của cô là có căn cứ, mặc dù anh ăn được đồ ăn Trung, có thể ăn liên tiếp hai ba ngày, nhưng thời hạn dài nhất cũng chỉ có ba ngày mà thôi.
Ba ngày sau, anh nhất định phải ăn một bữa ăn Tây. Anh uống một hớp rượu lúa mạch, khẽ cau mày.
Ngược lại Diệp Hân Nhiên lại có thể chấp nhận được, cảm thấy cũng không tệ lắm, cô cười với anh: "Không quen sao?"
Anh lại uống một hớp, giống như là thưởng thức, rất chậm rãi, lại uống một hớp nữa, rồi kết luận: "Còn có thể."
Diệp Hân Nhiên cười: "Cậu không cần miễn cưỡng, có thể đổi rượu khác." Ngoài loại rượu này thì chủ yếu là bia, không có nhiều rượu Tây lắm,
nhưng nói chung là vẫn có.
Johnson lắc đầu: "Không cần, đi đến nơi nào thì phải thưởng thức đặc sản
nơi đó, như vậy mới có ý nghĩa."
Diệp Hân Nhiên chớp mắt, cười cười không nói nữa.
Trên sân khấu có người đang biểu diễn, khách ở bên dưới vừa xem vừa uống rượu rất náo nhiệt, anh nói: "Chỗ này rất tuyệt, nghe nói còn rất nhiều nơi thú vị, nhưng mà lần này thời gian lại không cho phép, nếu không chúng ta có thể ở đây chơi thêm một khoảng thời gian nữa."
Diệp Hân Nhiên nhìn lên sân khấu, quay đầu lại cười với anh: "Cậu có thể ở thêm mấy ngày nhưng tôi phải đi về trước."
Johnson cau mày, trầm giọng nói: "Sao có thể như thế được, phải cùng đi với nhau chứ."
Diệp Hân Nhiên: "..."
Được rồi, cùng đi thì cùng đi.
Trên sân khấu biểu diễn các ca khúc Tây Tạng, vũ khúc Tây Tạng, giữa chừng còn kéo khách lên sân khấu cùng nhau nhảy oa trang (2), Johnson kéo tay cô, quay đầu cười: "Chúng ta cũng nhảy đi."
(2) Nhảy oa trang: Tên một điệu vũ dân ca của dân tộc Tạng, Trung Quốc.
Diệp Hân Nhiên hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo lên sân khấu, có chút luống cuống nhảy theo.
Chuyện gì thế này? Không phải là có cảm tình với người ta đấy chứ?
Lúc này mới được mấy ngày... Hơn nữa cô mới chia tay Quan Nghị được hơn một tháng, đã có thể thích người khác nhanh như vậy sao?
Loại cảm giác này có chút đáng sợ, Diệp Hân Nhiên bỗng nhiên trở nên sợ hãi bất an, mất hồn mất vía, không cẩn thận đạp phải chân anh nên cô nhảy sai
bước.
Cô khó khăn rút tay ra: "Sorry, tôi xuống nghỉ ngơi một lát."
Johnson đi theo cô xuống , đi mấy bước đã đến bên cạnh cô, anh vội hỏi: "Có phải cậu uống say rồi không?"
Cô không say.
Diệp Hân Nhiên lắc đầu, nhếch mép một cái: "Không phải, nhưng cũng không muốn nhảy, vừa nãy tôi đạp phải chân cậu, cậu không sao chứ?"
Johnson khẽ cười: "Không sao, nếu như cậu mệt chúng ta có thể về sớm một chút."
Diệp Hân Nhiên đang muốn nói, điện thoại di động lại vang lên, cô cầm lấy điện thoại di động liếc mắt ra dấu một cái, khóe miệng vốn đang cong lại từ từ hạ xuống, sắc mặt lạnh đi.
Johnson liền hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, tôi sang bên cạnh nghe điện thoại." Cô cười một tiếng, cầm điện thoại đi sang bên cạnh.
Cô chọn một góc yên tĩnh, điện thoại lại vang lên lần thứ hai, Diệp Hân Nhiên mới nhấn nút trả lời.
Quan Nghị mở miệng hỏi: "Nhiên Nhiên, anh nghe nói em đi Tây Tạng?" Chỉ có lúc anh ta muốn lấy lòng cô thì mới gọi cô là Nhiên Nhiên, Diệp
Hân Nhiên lạnh lùng nói: "Ừ, có chuyện gì?"
Sau khi chia tay, cô xóa sạch tất cả phương thức liên lạc với Quan Nghị, trừ số điện thoại di động, bởi vì vấn đề gia đình còn chưa được giải quyết.
Ngày hôm qua lúc đi qua cung điện Potala, cô đăng mấy tấm hình lên mạng, trong đó có một ảnh cô chụp chung với Johnson, cô gọi là đồng bọn.
Trước kia cô làm cùng công ti với Quan Nghị, lại là bạn học chung đại học, ở bên nhau nhiều năm như vậy, có chung bạn, chung đồng nghiệp, những sự thật này không thể thay đổi được.
Cô cũng không thể vì chia tay cùng Quan Nghị mà bỏ liên lạc với đồng nghiệp được.
Ảnh được đăng lên, Quan Nghị biết cũng không phải chuyện lạ.
Quan Nghị trầm mặc một lúc, rồi mới nói: "Anh thấy ảnh, em... với người nước ngoài đó, quan hệ của hai người là gì?"
Diệp Hân Nhiên cười: "Tôi và anh ấy có quan hệ như thế nào thì liên quan gì đến anh?"
Quan Nghị nghẹn họng: "Nhiên Nhiên, chúng ta quay lại có được không? Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, sau này anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, em muốn đi Tây Tạng hay đến Mông Cổ, sau này anh dẫn em đi, em đừng đi với người đàn ông khác. Em quay lại được không, lần sau anh sẽ dẫn em đi."
"Quan Nghị, lần trước cha mẹ anh đến nhà tôi, tôi đã nói rất rõ rồi, đồ trang sức trước đây bọn họ tặng tôi cũng trả lại rồi, tôi và anh không thể nào quay lại được nữa." Cô lạnh lùng nói, "Chuyện nhà hi vọng anh giải quyết sớm, nếu như nhà các người không giao số tiền kia ra, căn nhà kia sẽ thuộc về tôi, tôi sẽ trả lại khoản tiền của nhà các người cho anh, nhanh chóng thanh toán hộ tôi."
"Em..." Quan Nghị nghe cô nói mà không thể lên tiếng nổi, vừa tức vừa bực bội.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây."
Diệp Hân Nhiên cúp điện thoại, Quan Nghị gọi lại rất nhanh, cô dứt khoát
tắt nguồn điện thoại.
Lúc còn nhỏ, cha cô đã bắt đầu đến nhà máy làm việc, những năm này cũng dành dụm được một chút, lúc đầu nhà họ Quan chu cấp mua nhà cho Quan Nghị, cha mẹ
không muốn sau này cô ở nhà họ Quan không ngóc đầu lên được nên đề nghị hai nhà chi một nửa tiền đặt cọc, dùng để tên hai người bọn họ.
Chuyện này dĩ nhiên nhà họ Quan không có ý kiến gì.
Cô có chút mệt mỏi dựa vào tường, trong đầu nghĩ thừa dịp còn sớm phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện nhà cửa.
Nếu như nói nhà thuộc về cô, thì chỗ cha cô còn có tiền, lúc đó mượn Lục Tinh một ít, kiểm tra khoản tiền kia, sau đó bán nhà đi là được.
"Cậu có sao không?"
Âm thanh truyền từ trên đỉnh đầu xuống, Diệp Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu: "Không sao đâu, chúng ta uống rượu đi."
Johnson kéo tay cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô: "Tâm trạng cậu không tốt à?"
Anh có thể cảm giác được, tâm trạng cô vốn rất tốt giờ đã tụt dốc.
Người đàn ông này thật nhạy bén, Diệp Hân Nhiên thầm nghĩ trong lòng. Cô không chối nữa: "Có một chút, chỉ là một chút xíu mà thôi."
Không phải là bởi vì Quan Nghị, cô chỉ thấy mình lãng phí nhiều năm như vậy, lãng phí ý tốt của cha mẹ, để cho bọn họ bận tâm, tâm trạng có chút khổ sở và suy sụp.
Anh hỏi: "Bởi vì anh ta? Bạn trai cũ của cậu?"
Diệp Hân Nhiên không ngờ anh trực tiếp hỏi thẳng như vậy, cô cười: "Không phải vì anh ta. Anh ta không xứng đáng."
Johnson nhìn cô mấy giây, anh kéo cổ tay cô, khẽ cong môi: "Không cần nhớ anh ta."
Trong lòng Diệp Hân Nhiên tràn ngập kinh hoàng, hơi bối rối rút tay về: "Chúng ta tiếp tục đi chơi đi."
Johnson mỉm cười đi sau lưng cô.
Trở lại bàn, Diệp Hân Nhiên phát hiện có không ít rượu, còn có rượu Tây. Cô chỉ một ly trong đó: "Đây là rượu gì?"
Anh nói: "Rượu Tàng (3)."
(3) Rượu Tàng: Rượu của người Tây Tạng.
Diệp Hân Nhiên ngửi một cái, rất thơm.
Rượu lúa mạch nồng độ khoảng 10-18 , rượu Tàng khoảng hai ba chục độ, nồng độ có cao hơn một chút nhưng Diệp Hân Nhiên lại không biết.
Lần này Diệp Hân Nhiên buông thả bản thân, uống rượu rồi khiêu vũ, tận tình hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có này.
Cô không biết mình uống bao nhiêu, Johnson cũng không ngăn cản cô mà còn uống rượu với cô.
Ánh đèn trước mắt đong đưa, cô hoa mắt choáng đầu. Johnson đỡ vai cô: "Cậu có khỏe không?"
Diệp Hân Nhiên nheo mắt nhìn anh, khẽ cười một tiếng.
Johnson nhìn chằm chằm đôi môi cô: "Anh muốn hôn em." Diệp Hân Nhiên chớp chớp mắt, lại cười một tiếng.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, anh thấp giọng nói: "Em say rồi, chúng ta về đi."
Anh ôm eo cô, hai người cùng đứng lên, Diệp Hân Nhiên vịn vào ngực anh, lắc lư đầu, dường như cảm nhận được gì đó: "Cậu vừa mới nói gì cơ?"
Johnson cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ lên xuống, cúi đầu hôn lên môi cô, vừa hôn vừa khẽ lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn lại quyến rũ vang lên.
Diệp Hân Nhiên nháy mắt một cái, có chút ngây ngô.
Không biết cô còn có ý thức hay không, anh vừa mới hôn cô, mà hình như... cô cũng không từ chối.
Anh không say, anh còn rất tỉnh táo.
Cô khiến cho anh không thể nào kháng cự được.
Johnson ôm cô đi ra ngoài, đi được mấy bước, Diệp Hân Nhiên đơ mất mấy giây giờ mới kịp phản ứng, cô lảo đảo nắm lấy áo anh, ngẩng đầu nhìn anh, sờ môi mình, bộ dạng rất mờ mịt: "Vừa rồi cậu hôn tôi?"
Johnson cười một tiếng rồi gật đầu. Diệp Hân Nhiên lại không lên tiếng.
Đợi một lúc không thấy cô trả lời, Johnson mỉm cười ôm lấy cô tiếp tục bước đi, hình như cảm thấy cô đi quá chậm, lúc ra khỏi quán bar anh dứt khoát ôm lấy cô, bắt một chiếc xe taxi.
Sau khi lên xe Diệp Hân Nhiên vẫn dựa vào anh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Johnson ôm cô đến cửa khách sạn, ông chủ kinh ngạc: "Cô gái bị sao vậy?" Johnson khẽ cười: "Không sao, cô ấy say rượu."
Ông chủ à một tiếng.
Johnson đặt cô xuống trước cửa phòng, nhỏ giọng hỏi: "Hân Nhiên?"
Diệp Hân Nhiên nhìn chằm chằm cửa một lúc, chậm rãi "A" một tiếng, còn biết móc chìa khóa ra mở cửa.
Johnson thấp giọng cười: "Bây giờ em rất đáng yêu."
Diệp Hân Nhiên mờ mịt quay đầu nhìn anh, giống như nhớ ra cái gì, ợ một tiếng: "Tôi nhớ ra rồi, cậu vừa mới hôn tôi."
Johnson đóng cửa lại, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy nóng bỏng.
Diệp Hân Nhiên cũng nhìn anh, mặc dù ý thức mơ hồ, nhưng cô vẫn có cảm giác tim đập rất nhanh, cảm giác này cực kỳ không thoải mái, cô cho rằng mình lại bị phản ứng cao nguyên.
Cô che ngực, nhẹ nhàng nhíu mày, cắn môi.
Bỗng nhiên Johnson gầm nhẹ một tiếng, đẩy cô xuống giường, anh không khống chế được muốn hôn cô, muốn được mây mưa với cô.
Diệp Hân Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị đè xuống, tim đập cực nhanh, trong phút chốc tỉnh táo nhưng lại nhanh chóng mất ý thức, đắm chìm trong nụ hôn của anh.
Hai tay của cô bị anh giơ cao giữ ở trên đỉnh đầu, đầu lưỡi tinh xảo thăm
dò miệng của cô, cảm giác được vật cứng rắn của anh đang chĩa vào bụng cô. Theo bản năng cô hoảng hốt giãy dụa.
Nhưng Johnson đè cô rất chặt, giọng nói nam tính trầm thấp vang lên, anh thở dốc: "You make me crazy." (Em khiến anh điên cuồng.)
Diệp Hân Nhiên líu ríu mấy tiếng, thanh âm như vậy rõ ràng đã lấy lòng anh, anh giữ lấy tay cô, tay kia dọc theo xương sống đi xuống dưới lưng cô, trượt đến mông cô nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó nâng cô lên, để cho cô càng sát anh hơn.
Diệp Hân Nhiên dần dần mềm nhũn, quần áo hai người đã cởi sạch sẽ, môi của anh dạo chơi trên người cô, cô nhắm mắt lại thở dốc, ý thức mơ hồ, có thể cô cũng biết chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Rượu cồn trong người đã lên men, mỗi lần cô kêu ngừng lại thì anh lại càng điên cuồng.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngực phập phồng, hài lòng cong môi.
Đã đến giới hạn, anh đùa giỡn cô, cảm giác được cô hoàn toàn buông lỏng, đang mong đợi anh tiến vào.
Diệp Hân Nhiên không thoải mái nhíu mày, cô khẽ kêu một tiếng, phía dưới căng trướng làm cô khó chịu...
Một đêm hỗn loạn, ai vì ai mà điên cuồng, đã không còn rõ ràng nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Hân Nhiên cảm giác được làn da ấm áp của đàn ông, còn có cánh tay dùng sức ôm ngang eo cô, tâm trạng sụp đổ của cô đã không còn từ ngữ nào để hình dung.
Quan trọng nhất là, sau một đêm buông thả cả cơ thể đều đau nhức, say rượu cũng làm cô đau đầu.
Khiến cô rất muốn trốn tránh.
Làm thế nào... làm thế nào bây giờ? Trong lòng nóng như lửa đốt, cô tự hỏi mình.
Cảm giác được cô tỉnh lại, Johnson chống người dậy, cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: "Có khỏe không?"
Diệp Hân Nhiên sợ hãi nhắm mắt lại, sụp đổ che mặt, cuốn chăn thoát khỏi cái ôm ấm áp trong ngực anh, sợ hãi nói: "Cậu... cậu rời khỏi nơi này trước đi, xin cậu."
Nhìn cô trốn vào một góc, Johnson đau lòng cụp mắt.
Diệp Hân Nhiên lại kêu lên: "Xin cậu đấy, tôi cần một chút thời gian."