Tòa nhà Hàng Cảnh, phòng thu âm.
Đạo diễn Thái lại một lần nữa giơ tay về phía phòng thu và ra hiệu dừng lại.
Tô Diệp Tinh đứng bên trong thấy vậy liền vội vàng tháo tai nghe, dưới ánh đèn u ám của phòng thu âm khuôn mặt trắng bệch nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt áy náy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ra ngoài.” Đạo diễn Thái nói.
Tô Diệp Tinh liền tháo tai nghe ra rồi bước ra ngoài.
Cô ăn mặc giản dị, áo len xám và quần thể thao xám đồng màu, trông chẳng khác gì một nữ sinh viên bình thường chứ không phải là một minh tinh hàng chục triệu người hâm mộ.
Tuy nhiên, cái người nữ sinh đại học này lại không hề tầm thường một chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ, hàng mi cong vút, nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất trên khuôn mặt của cô chính là đôi mắt. Khi cô bước đến gần đối phương rồi mỉm cười, đôi mắt như hoa đào, sáng lấp lánh đến mức khiến người ta phải choáng ngợp.
Mặc dù đạo diễn Thái và Tô Diệp Tinh đã hợp tác nhiều lần, nhưng vẫn bị sửng sốt một lúc, sau đó ra lệnh cho nhân viên cũng chỉnh đến phân đoạn được thu vừa rồi.
"Tự mình nghe đi."
Tô Diệp Tinh cúi đầu cẩn thận lắng nghe, một sợi tóc đen xõa xuống mép bàn, cô đưa tay ra vén chúng ra sau tai, sợi tóc đen cùng ngón tay mảnh khảnh tạo thành một sự tương phản rõ nét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên chỉnh âm thanh liếc nhìn cô, nhưng cô dường như không để ý, đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại đáng thương, một lúc sau mới cười gượng gạo: “Thầy Thái, thật xin lỗi, để em làm lại lần nữa.”
"Đây không phải là vấn đề làm lại một lần nữa hay không cho làm lại một lần nữa, cô giáo Tô, tôi đã nói trước với em rằng bài hát này vốn là viết về tình yêu."
Đạo diễn Thái từ trước đến nay chưa bao giờ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của Tô Diệp Tinh, trong số những ngôi sao mà ông biết, Tô Diệp Tinh là người có tố chất âm nhạc tốt nhất, tư tưởng cởi mở, hiểu biết tốt và một giọng hát đặc biệt.
Ông vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi nghe cô hát, lần đó là ông được mời đi dự sinh nhật, lúc đó cô mặc chiếc váy trắng ngồi trước cây đàn piano vừa đàn vừa hát, một bài hát sinh nhật đã được cô biểu diễn một cách thoải mái, vui vẻ như con nai ngoài đồng, thanh tao như ngọn gió thảo nguyên.
Lúc đó, ông đã cảm thấy rất ngạc nhiên, thậm chí còn chắc chắn rằng cô sẽ nổi tiếng.
Sau đó, cô đã thực sự trở nên nổi tiếng, và ngay từ album đầu tay của mình cô đã giành được giải thưởng, sau đó mỗi năm cô đều đặn giành được giải thưởng, càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc, nhưng thật đáng tiếc ...
Tô Diệp Tinh lại không thể hát những bản tình ca.
Điều này cũng khiến cô thất bại tại lễ trao giải âm nhạc vàng vào năm ngoái khi thua một ca sĩ tân binh.
Đạo diễn Thái thở dài: "Hay là cô nghĩ thử xem, tình yêu là gì? Tình yêu khi cô mười tám, mười chín tuổi trông như thế nào?"
Tô Diệp Tinh: "Lúc em 18, 19 tuổi thì vẫn còn đang đi học."
Đạo diễn Thái: ...
"Vậy thì cô hãy nghĩ về mối tình đầu! Người mà khiến cô lần đầu tiên cảm thấy thích, hãy nghĩ về nó," Ông lên tiếng dụ dỗ, "Có giống như một cây kem vào mùa hè, vòng đu quay trong công viên giải trí không? Giống như hoa, cầu vồng, một cây kẹo có chua có ngọt không ?"
Tô Diệp Tinh cụp mi, tựa hồ yên lặng.
Một lúc sau, cô lại ngước mắt lên và mỉm cười: "Đạo diễn Thái, hay là chúng ta thử lại lần nữa đi ạ?"
Đạo diễn Thái gật đầu.
Thử lại thì thử lại.
Quá trình thử lại vẫn là trước sau như một, một bản tình ca được Tô Diệp Tinh hát giống như một chiếc bánh nướng lâu ngày, chẳng có tí sức hấp dẫn nào cả.
Trợ lý xách túi đi theo phía sau: "Chị Tinh ơi, đợi đợi em nữa."
Tô Diệp Tinh dừng lại, để đợi cô trợ lý mới làm này.
Lúc này trời đã gần chạng vạng tối, ngoài hành lang tràn ngập ánh nắng bầu trời, Tô Diệp Tinh chán nản ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở một tòa nhà thương mại phía đối diện là màn hình LED cực lớn, trên màn hình LED đang chiếu một đoạn quảng cáo thương mại. Tòa nhà ngược sáng, trong vài giây cô gần như không thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình quảng cáo, đợi đến khi mọi thứ rõ nét hơn, màn hình đã chuyển sang biển quảng cáo cho một chiếc đồng hồ xa xỉ.
Một người đàn ông bước ra từ khung nền màu xám mát mẻ.
Tô Diệp Tinh vô thức nheo mắt lại.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ chừng khoảng ngoài hai mươi, với dáng người mảnh khảnh trong bộ vest đen tuyền, gần như hòa vào phông nền xám lạnh lẽo phía sau. Người đàn ông ấy hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình cùng ánh mắt lạnh lùng. Ngay sau đó, anh giơ tay lên, phần đồng hồ lộ ra dưới cổ tay tối màu và những đường xương ngón tay sắc bén tạo nên cảm giác lạnh lùng và cao cấp.
Lục Dã, một tân binh được xưng vua vì ngay khi anh vừa mới ra mắt đã gây ra cảnh đẫm máu trong giới nghệ thuật, và bây giờ đã là tam kim ảnh đế
Ngoài ra...cũng là bạn trai cũ của cô.
Lúc này, Lục Dã đang nhìn vào ống kính mỉm cười——
Tô Diệp Tinh bị nụ cười của anh làm cho mê mẩn, trước mặt dường như thể đang xuất hiện một thanh niên có đôi mắt phóng túng, mặc áo len rộng thùng thình, dựa vào cửa sổ, lười biếng dang tay về phía cô: "Còn không đến.”
Thế là cô sẽ lại như một con bướm điên cuồng lao đến, lao vào vòng tay anh, để mặc anh ôm cô thật chặt.
Tình yêu của những năm tháng thanh xuân luôn đẹp và cuồng nhiệt như thế.
Tiếc rằng đến khi chia tay cũng “cuồng nhiệt” như vậy, hận không thể không bao giờ gặp lại nhau.
Ý thức được chính mình cư nhiên bắt đầu nhớ lại quá khứ, Tô Diệp Tinh tặc lưỡi, lại nhìn màn hình một chút, mắng một câu: "Đồ trêu hoa nghẹo nguyệt."
Người trợ lý đi tới càu nhàu: "Chị Tinh ơi, chị vừa nói ai trêu hoa nghẹo nguyệt vậy ạ?"
Tô Diệp Tinh cầm một chiếc túi nhỏ thay cô bé, khịt mũi: "Không có ai."
Lúc này, trợ lý cũng đã phát hiện ra màn hình LED bên ngoài hành lang và hét lên: "Ấy Lục ảnh đế!"
Tô Diệp Tinh liếc cô ấy một cái: "Em thích anh ta à?"
"Em thích chứ!" Trợ lý nhỏ mới đỏ mặt gật đầu, bộ dáng giống như một nữ sinh hâm mộ cuồng nhiệt, "Trên đời này làm sao có người nào không thích Lục ca ca! Anh ấy có năng lực chuyên môn cao, diễn vai nào là nhập vai đó, quan trọng nhất là, Chị Tinh Tinh, thử nhìn khuôn mặt anh Lục đi, cái eo đó, cái chân đó... một vẻ đẹp như vậy làm sao có ai từ chối được!"
“Có đấy, là chị đây, chị Tinh Tinh của em đây này.” Tô Diệp Tinh đi về phía thang máy, “Đã nói từ trước rồi, trong khi làm việc này cho chị, không được phép nói tốt về thầy Lục gì đó của em, chỉ được nói xấu thôi, chị với anh ta nửa chữ cũng không hợp nỗi..."
Trợ lý nhỏ há to miệng "A" một tiếng.
Tô Diệp Tinh nhìn cô ấy một cái và cười nhẹ, "Chị nói đùa thôi."
Nụ cười này của cô, , lúm đồng tiền thật ngọt ngào, đôi mắt hơi cong lên, khuôn mặt của trợ lý nhỏ không tự chủ đỏ lên, cô ấy lẩm bẩm: "Em đã nói rồi mà, chị Tinh Tinh đã từng hợp tác với anh Lục ..."
Tô Diệp Tinh không thèm để ý cô bé, cửa thang máy vang lên một tiếng ‘ting’, cô xoa xoa đầu cô bé trợ lý rồi nói: "Đi thôi."
“Dạ!” Tiểu trợ lý đi theo.
Tô Diệp Tinh bước vào thang máy.
Xe bảo mẫu đã đợi ở bãi đậu xe, hai người lên xe.
Tô Diệp Tinh nhắm mắt lại để ngồi nghỉ ngơi một lát.
Tiểu trợ lý nói với tài xế, "Đi về công ty."
Xe của bảo mẫu thuận lợi lái ra khỏi bãi đậu xe, hướng về công ty.
Công ty của Tô Diệp Tinh, Vũ Hoàn, cũng thuộc hàng có tiếng tăm trong làng giải trí, đặc biệt là bộ phận âm nhạc, trong thời kỳ suy thoái chung của ngành âm nhạc, rất nhiều thần tượng như nhóm nhạc nam và cả nhóm nhạc nữ đã được ký hợp đồng với cô, thậm chí còn có cả những người nổi tiếng. những nhạc sĩ nổi tiếng, chẳng hạn như ca sĩ như Tô Diệp Tinh, người luôn được xếp hạng hàng đầu trong ngành công nghiệp âm nhạc, kiếm được rất nhiều tiền.
Công ty rất giàu có và chiếm toàn bộ tòa nhà văn phòng trên đường Hoài Hải.
Khi chiếc xe bảo mẫu màu đen của cô chuẩn bị lái vào tòa nhà Vũ Hoàn, những người hâm mộ đang chờ ngoài cửa giơ nhứng tấm biển có chiếu đèn led lên và đồng thanh hét lên: "Tô Diệp Tinh! Tô Diệp Tinh! Tô Diệp Tinh!"
Tô Diệp Tinh hạ cửa kính xe xuống.
Bầu trời âm u nhưng chiếc áo len màu xám cô mặc trong bóng tối lại có chất liệu bông xốp mềm mại, đặc biệt là khi cô đội mũ, cộng thêm khuôn mặt trắng trẻo như tuyết giáng trần, kết hợp với một điểm tương phản là đôi mắt cong như lạc vào bầu trời đầy sao của Tô Diệp Tinh.
“Xin chào các bạn.” Cô giơ tay lên.
Các bạn fan nhất thời hét lên, một fan nam hú hét ầm ĩ: "Tinh Tinh bảo bối ơi, ba ba yêu con!"
Giọng nói đột ngột như chiêng vỡ không làm Tô Diệp Tinh cảm thấy giật mình, nụ cười của cô càng ngọt ngào hơn, ánh mắt như thể khiến con người ta phải hoa mắt.
"Cảm ơn."
Cô nói.
Người hâm mộ càng hét