Chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể khiến mọi người cảm thấy như đang ở trong không gian quay ngược thời gian – đối với đôi mắt đó của Lục Dã, chẳng ai miễn nhiễm được cả.
Tô Diệp Tinh lùi về sau một bước, cầm cốc rồi nói một tiếng "cảm ơn", liền muốn lui vào trong phòng, nào ngờ khi cửa còn chưa đóng lại, đã bị một bàn chân chặn lại.
Ánh mắt Lục Dã chậm rãi nhìn quanh căn phòng một vòng, dồn hết sự chú ý vào trên người cô, sau đó nhàn nhạt cười với cô: “Không mời tôi vào trong ngồi một tí à ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệp Tinh liếc nhìn về phía đó, chỉ thấy bóng dáng lay động, xen lẫn với tiếng người vang lên.
Nhưng người trước mặt cô lại hoàn toàn không nhận ra, chỉ như thể đang giả bộ nhìn theo ánh mắt cô, nhưng lại không có ý định rời đi.
Cô nghiến răng hỏi.
Anh mỉm cười với cô, Tô Diệp Tinh hiểu ánh mắt này của anh:
Không đi đấy.
Lão tử đây thích nhây vậy đó.
Được không hả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xét về độ không biết xấu hổ, ai có thể không biết xấu hổ qua Lục Dã được chứ.
Tô Diệp Tinh buông tay nắm cửa, Lục Dã lại thuận thế bước vào.
Cánh cửa đóng lại.
Tim cô đập thình thịch, cô vô thức nhìn vào camera, Lục Dã nghiêng đầu đi theo cô.
Tô Diệp Tinh nhìn qua, một lúc lâu quay đầu lại, thấy bộ dạng anh cũng y như vậy: "Anh là bị làm sao vậy ?"
"Xem thử camera đã tắt chưa."
Lục Dã nói.
Tô Diệp Tinh cười nhạo anh: "Anh không biết rằng sau mười giờ tối, camera trong phòng sẽ tự động tắt sao ?"
Anh mỉm cười và nói với một giọng khó xử, "Ừm - - tôi còn tưởng là em không biết nữa đấy."
Tô Diệp Tinh: "Anh !"
Tuy nhiên, Lục Dã lại giống như đã trêu chọc đủ rồi, ánh mắt anh đảo quanh trong phòng, cuối cùng chú ý xuống sàn nhà bừa bộn và trống trải, giễu cợt:
"Vẫn y hệt như cũ . . .”
"Tô Diệp Tinh."
Khi anh nói ra ba chữ " Tô Diệp Tinh ", giọng nói của anh thực sự dễ nghe, như thể anh xoa dịu hàng ngàn tình cảm dịu dàng, không hề giống như người bạn gái cũ khi chia tay chẳng hề êm ả, mà là với người tình đã dằn vặt lấy trái tim anh suốt mấy năm trời hay một thời gian dài trong giấc mơ chợt tỉnh giấc nửa đêm của mình.
Tô Diệp Tinh sửng sốt một lúc lâu sau rồi cô mới hoàn hồn.
Chỉ là khi định thần lại, cô có hơi bực mình.
Tô Diệp Tinh không biết cơn giận này là nhằm vào Lục Dã hay là nhắm vào chính mình. Cô chỉ nói: "Anh vào đây làm gì, thả cái rắm gì hả !"
Lúc cô nói câu này, giọng nói có hơi thô bạo.
Lục Dã bật cười thành tiếng, như thể nhìn thấy điều gì đó vô cùng thú vị, vai anh rung lên: "Nếu fan của em mà biết nữ thần của họ lúc không có ai sẽ có dáng vẻ như thế này, tôi sợ họ sẽ không chần chừ mà thoát fan ngay lập tức đó."
"Ồ. . ." Tô Diệp Tinh không để ý lắm, "Thoát fan thì cứ thoát đi."
Không biết Lục Dã có phải bị câu nói này kích thích dây thần kinh nào đó hay không, giây tiếp theo, anh giật lấy sữa trong tay cô, đặt lên bàn.
"Anh bị làm sao thế hả . . ."
Tô Diệp Tinh chưa kịp nói gì, Lục Dã đã ép cả người cô vào cạnh bàn, vẻ mặt lạnh lùng, anh đặt tay lên người cô, Tô Diệp Tinh ngẩng đầu lên, nhưng cô lại thấy người đàn ông này cười lạnh, đặt cốc sữa vào tay cô một lần nữa: "Uống sữa của em đi, Tô Tiểu Tinh."
Tô Diệp Tinh vô thức nhấp một ngụm.
Nhiệt độ cực kì phù hợp.
Nó có một hương vị sữa ngọt ngào.
Cô lại uống thêm vài hớp nữa.
Lúc này, Lục Dã đã rời khỏi chiếc bàn nơi cô đang ngồi, ngồi xổm trên sàn phòng, tùy ý lật hai tay, xắn tay áo lên.
Tô Diệp Tinh sửng sốt, anh đây là . . .
Lục Dã xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng rõ ràng, dáng người cao gầy, khi ngồi xổm, bộ quần áo ở nhà màu xám nhẹ nhàng mềm mại áp vào lưng, từ góc độ của Tô Diệp Tinh có thể nhìn thấy một vài sợi tóc con chạm vào cái ót sau lưng của anh.
Anh đang sắp xếp quần áo thay cho cô.
Gọn gàng ngăn nắp.
Sạch sẽ tươm tất.
Tô Diệp Tinh theo bản năng đứng lên, cũng không biết tại sao, cuối cùng cô lại lần nữa ngồi xuống lần nữa.
Cô không ngăn cản hành động của anh.
Lục Dã đang giúp cô sắp xếp lại đống quần áo chưa được giải quyết.
Tô Diệp Tinh thích mua sắm.
Đặc biệt là cô cực kì thích mua mấy món đồ linh tinh, bé tí, đủ thứ loại trên đời để phối cùng nhau, mấy thứ nhỏ nhỏ như từ hoa tai, trâm cài, rồi đến những thứ to hơn như mũ. Tất cả anh đều có thể tìm một chỗ hợp lí để sắp xếp chúng vào thật gọn gàng, ngăn nắp.
Một lúc sau, mặt đất đã trống hơn phân nửa.
Tô Diệp Tinh nhìn bóng người Lục Dã đang quay lưng về phía cô.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào người anh nhưng không khiến anh mang nét dịu dàng mà ngược lại có chút cô đơn.
Tô Diệp Tinh lúc này mới phát hiện, đã năm năm trôi qua, nhưng có một số thứ mãi vẫn không hề thay đổi.
Anh vẫn gầy gò, bộ quần áo ở nhà mềm mại trên người chỉ tạo ra một cái bóng mờ, theo động tác của anh, sống lưng thẳng tắp in rõ trên chất liệu mỏng nhẹ, thế vậy mà lại khiến người ta phải sinh ra một áo giác có thể ôm vào lòng.
Trong quá khứ, mỗi lúc như thế này, cô đều sẽ ôm lấy anh.
Cô úp mặt vào vai anh, bờ vai anh luôn cứng rắn như thép nhưng sẽ không bao giờ là kiểu loại thép mang lại sự khó chịu. Mà cô chỉ yêu bờ vai đó, khi anh thu dọn đồ đạc sẽ sốt ruột đuổi cô đi.
" Tô Diệp Tinh, nhìn xem em đang làm loạn cái gì đây này, còn muốn thu dọn không hả ?"
"Đi xuống xem nào !"
Cô một hai khăng khăng nói không, vừa cười hì hì treo trên lưng anh, không chịu rời đi.
Cô cũng nhớ tấm lưng gầy gò cứng ngắc của người con trai ấy, khiến ai đó chọc chọc cũng thấy khó chịu.
Nhưng cảm giác khó chịu tựa hồ đã khắc sâu vào trong lòng khó mà vơi đi, lúc này thấy anh bước đến thu dọn, cảm giác không thích hợp liền dâng trào.
…
Không được.
Không xem được nữa.
Sắp phạm sai lầm rồi.
Suy cho cùng cái tên cẩu nam này, nếu nói anh có mị lực mê người thì nhất định phải nói nó rất mê người.
Tô Diệp Tinh ho khan một tiếng nói: "Tôi cũng đâu có bảo anh đi vào dọn dẹp, rồi sắp xếp quần áo thay tôi."
Giọng nói mang theo một chút tinh tế.
"Phải phải phải.”
Người đang chuyên tâm thu dọn dường như nghe thấy, nửa quay mặt sang, ánh đèn chiếu vào đường nét đặc biệt hiện lên vẻ đẹp trai tuấn tú, khi cười thì trong mắt tràn đầy ý cười.
"Là tôi tự nguyện," anh nói, "Ai bảo em chiếm cái danh bạn gái cũ của tôi làm gì.”
"Vậy đợi đến khi anh có bạn gái rồi sẽ không sắp xếp cho em nữa ?"
Tô Diệp Tinh hỏi theo bản năng.
Nhưng một khi lời nói ra, cô liền cảm thấy nó không phù hợp.
Được rồi.
Vãi.
Ồ.
Đó là mức độ được liệt kê là 818.*
Nếu Lục Dã mà đã có bạn gái, còn ngồi ở đây thu dọn đồ đạc cho cô thì anh đúng là một tên tra nam.
Nhưng cô vẫn coi đó là điều hiển nhiên.
Như thế này thì có chút đáng sợ đó.
Tô Diệp Tinh nghĩ, trên thế giới này, không chỉ đàn ông mới có mối tình đầu.
Phụ nữ cũng vậy.
Có lẽ là một chút trinh tiết.
Nói đi nói lại thì nhiều cái đầu tiên của Lục Dã về cơ bản đã bị cô cướp đi rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc Tô Diệp Tinh lại uống một hớp sữa.
Lúc này, Lục Dã đã đứng dậy, đại khái là anh đã thu dọn xong đồ đạc, anh đi tới với một chiếc giỏ đựng đồ nhỏ màu hồng rất dễ thương, trong đó có đủ loại đồ lặt vặt của cô, túi mỹ phẩm, nước hoa, v. v., tiếp theo là âm thanh mấy món đồ hơi chạm vào nhau, anh đặt giỏ đựng đồ cạnh bàn——
Rồi chúng dựa vào tay cô.
Còn Lục Dã thì dựa vào mép bàn, hai tay chống đỡ lên mặt bàn, lười biếng một chân chéo qua một chân chống xuống sàn, nhìn cô: "Tô Diệp Tinh, em còn đứng đó mà nằm mơ đi."
Trong giọng nói của anh có chút gợi đòn: "Tôi mà có bạn gái, còn đứng đây mà sắp xếp đồ cho em ?"
Tô Diệp Tinh cười khẩy: "Cung phản xạ của anh cũng đủ dài đấy.
"Vẫn ổn," anh nói.
Tô Diệp Tinh đảo mắt: "Hiếm thấy."
"Tôi để bạn trai mới của tôi sắp xếp dùm."
“Ôn Gia?” Lục