Tần Lộ Lệ trời sinh đã có sức quyến rũ, làm những động tác như vậy sẽ không khiến người ta cảm thấy đột ngột,ngược lại chỉ có thể khiến người ta thêm động lòng mà thôi.
Đầu ngón tay của Lục Dã đặt trên mép ly rượu, nhướng mày cười: "Đó là đương nhiên."
“Thế thì xem ra tôi cũng phải hỏi xin Tô lão sư một cái.” Ôn Gia quay đầu nhìn về phía Tô Diệp Tinh, khi anh mỉm cười, hai bên hiện lên má lúm đồng tiền, “Tô lão sư, có được không nhỉ ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể thấy Ôn Gia ăn mặc rất nghiêm túc, khác với những bộ đồ thể thao mà anh thường mặc khi phỏng vấn, lần này, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, giống như một cây bạch dương tươi tắn và rực rỡ.
Tất cả những suy nghĩ đều rõ ràng mạch lạc, không giống như một số suy nghĩ nhiễu loạn lại còn u ám kia ...
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Dã ở đối diện.
Anh đang cầm một chiếc cốc cụng ly với giám đốc, rượu có màu đỏ anh đào, khiến ngón tay anh trở nên lạnh lẽo và gợi cảm, anh ngẩng cổ lên, yết hầu khẽ động đậy lên xuống để uống hết rượu trong ly.
Lúc này Tô Diệp Tinh mới nhận ra Lục Dã đã thay quần áo.
Cũng là áo sơ mi trắng, nhưng so với sự tươi tắn của Ôn Gia, khi anh mặc nó lại mang đến một cảm giác phong lưu, phóng khoáng.
Hai cúc áo trên cùng đã cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, sâu thẳm, theo chuyển động, ánh đèn lộ ra những bóng mờ mờ ảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như chú ý tới ánh mắt của cô, Lục Dã ngẩng đầu lên, mơ hồ liếc nhìn cô.
Tô Diệp Tinh thu hồi ánh mắt, cười nói: "Được thôi, tí nữa cứ nói với tôi nhé.”
—
Bởi vì là bữa ăn gặp mặt, cả nhóm chỉ có ăn ăn uống uống, tâm tình khá thoải mái.
Nhà sản xuất thậm chí còn gọi món tôm hùm đất, món này khi được đem lên bốc khói nghi ngút và tỏa ra mùi vị cay nồng.
Tô Diệp Tinh kinh ngạc: “Ở nơi như thế này mà cũng có tôm hùm đất sao ?”
"Chỉ cần cô chịu chi tiền, thì sao mà không tìm được để ăn chứ," Người sản xuất cười nói, "Cầm đến rồi nhờ khách sạn xử lý, vừa hay tôi với lão Tồi đều thích ăn cái này, sao nào, có ăn hay không đây ?”
"Thật trùng hợp, tôi cũng vừa đang nghĩ đến nó, thì nó liền xuất hiện."
Tần Lộ Lệ hùa theo nói.
Đạo diễn kiêm nhà sản xuất dẫn đầu, tự nhiên cũng sẽ không có mấy người tỏ ra không hợp tác.
Tô Diệp Tinh lại không ăn.
Cô lặng lẽ ngồi đó, dùng đũa gắp rau ăn, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu đỏ, nhưng duy chỉ có tôm hùm đất là một con cô cũng không động vào.
Nhận thấy Ôn Gia đang nhìn mình, cô hỏi: “Sao vậy ?”
"Tô tiên sinh không thích ăn sao ?"
Trước mặt Ôn Gia đã có một đống vỏ sò, nhìn đĩa thức ăn trước mặt, hình như anh có chút ngại ngùng.
Tô Diệp Tinh đưa tay ra cho anh xem bộ móng tay mới của cô.
Mười ngón tay thon dài như màu trắng nhạt, trên móng tay trong suốt có điểm xanh đậm nổi lên, thật tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn không thích hợp bóc tôm hùm đất ăn.
Cô cười: “Tôi không thể ăn được”.
Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo tiếc nuối.
"Vậy thì để tôi lột vỏ tôm cho cô nhé.”
Ôn Gia nói.
Lúc này Tô Diệp Tinh mới phát hiện, Ôn Gia có một đôi mắt nai, có lẽ là bởi vì thi đấu lúc thi đấu phải cố gắng hết sức, từ trên màn ảnh nhìn qua có chút dữ tợn, nhưng khi đến gần lại mềm mại hơn rất nhiều.
"Vậy thì tôi phải nói cảm ơn với Ôn lão sư rồi."
Tô Diệp Tinh mỉm cười, với mái tóc đen phủ xuống lông mày và đôi mắt mèo.
Lỗ tai Ôn Gia đỏ bừng, cúi đầu cẩn thận bóc vỏ tôm.
Một lúc sau, một đĩa tôm nhỏ được đưa tới.
Chỉ là hiện ra rất rõ ràng, động tác của anh rất lạ lẫm, thịt tôm bị lột đến mức đông một mảnh, tây một mảnh, còn có một ít tơ tôm.
Tô Diệp Tinh nhìn vào chiếc đĩa sứ trắng, nhưng trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh của một cái đĩa đẹp hơn với con tôm hùm khác, thịt tôm trong vắt, còn tươi không một chút tì vết.
Cô là người cực kì thích ăn tôm hùm đất.
Nhưng cô ghét vỏ tôm cứng, sẽ đâm xuyên ngón tay, hơn nữa trong lúc lột vỏ tôm tay sẽ cảm giác nhớp nháp, kể cả khi có đeo bao tay nhựa vào rồi nó vẫn khiến cô không thể chịu nổi.
Khi ở cùng với Lục Dã, cô đều luôn sẽ kêu anh bóc tôm cho cô.
Khi đó, anh luôn cười rồi sau đó sẽ mắng cô là "đồ mồm mép", "lắm chuyện", nhưng sau khi nói xong, anh vẫn chân thành nghiêm túc ngồi đó, bóc cho cô một nồi tôm hùm đất, rồi nhìn cô từ từ ăn hết chỗ đó.
Thậm chí sau này Lục Dã bóc tôm hùm đất cũng càng lúc càng thành thạo, thịt tôm không bị hư chút nào, các đường chỉ tôm cũng được cạo sạch sẽ.
"Tô lão sư ?"
Giọng nói của Lục Dã từ bên tai truyền đến.
Tô Diệp Tinh lúc này mới phát hiện mình lại có chút hồn bay phách lạc, nhìn đối phương cười xin lỗi, sau đó cúi đầu, gắp thịt tôm chậm rãi ăn.
Ở phía đối diện, Lục Dã vẫn đang nghiêng đầu để nói chuyện với đạo diễn, móng tay đỏ tươi của Tần Lộ Lệ đặt trên khuỷu tay của cô ta, ống tay áo xắn lên.
Lục Dã quay lại và không biết mình đã nói gì với Tần Lộ Lệ, Tần Lộ Lệ lại cười ngọt ngào và rút tay ra.
Tô Diệp Tinh nhấp một ngụm rượu, thầm nghĩ, rượu tuy rằng lạnh ở cổ họng, nhưng lại có chút ngọt nhẹ, cũng không tệ.
Đội ngũ đạo diễn, nhà sản xuất của chương trình đúng là không tiếc chi tiền.
Giữa chừng của buổi tiệc, việc uống hơi nhiều là điều khó tránh khỏi.
Tô Diệp Tinh đứng dậy rồi nói vài câu, sau đó cô cầm túi xách của mình rồi đi vào phòng tắm.
Môi son lúc này cũng đã trôi đi nhiều vì nãy giờ cô ăn ăn uống uống, cô cẩn thận dặm lại một lớp rồi bước ra ngoài.
Trên con đường hành lang ngoài phòng bao là có một lối đi dài, ánh đèn và bóng tối trong lối đi đang thay đổi, màu xanh lam giống như biển sâu.
Tô Diệp Tinh đi giày cao gót bước lên lối đi, cô nhìn thấy Lục Dã đang đi từ đầu kia của lối đi.
Dáng người anh cao và gầy, một tay đút túi quần, khuỷu tay còn lại khoác một chiếc áo khoác màu đen có hoa văn sẫm màu, như thể anh đang chuẩn bị ra ngoài. Khi nhìn thấy người đang đi là cô, anh không lên tiếng mà chỉ lười biếng nhìn cô.
Tô Diệp Tinh cũng không rời mắt.
Hai người nhìn nhau, có một bầu không khí kỳ lạ và căng thẳng trong hành lang tối tăm này.
Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã ngày càng gần, chóp mũi cô ngửi thấy mùi cỏ cây trộn lẫn với gỗ đàn hương, và khi hai người sắp đi ngang qua nhau——
"Tôm hùm đất có ngon không?"
"Người có đẹp không?"
Hai giọng nói vang lên trong hành lang gần như cùng một lúc.
Tô Diệp Tinh ngây người nhìn, sau đó mỉm cười.
Cô đi tới, tiến lại gần Lục Dã: "Phong thái phong lưu, vẫn như cũ nhỉ, bạn, trai, cũ."
Cô v.uốt ve chiếc cổ áo để hở của anh rồi lại vỗ vai anh.
Lục Dã để mặc cô vỗ vai anh, chỉ cười nói: "Cũng được."
Khi nói đến hai từ “Cũng được”, tư thế và phong thái của anh thể hiện ra sự cẩu thả, dáng vẻ hỗn đản và đặc biệt vô liêm sỉ.
Tô Diệp Tinh trợn tròn mắt, quay người đi sang bên còn lại, nhưng Lục Dã cũng đi sang một bên, chặn đường cô.
Cô lại đi, anh lại chặn
Tô Diệp Tinh: "Tránh đường một chút."
Lục Dã không nhúc nhích.
Cô chỉ nhướng mi: "Làm sao vậy, tôi nợ tiền anh à ?"
Lục Dã uể oải nhìn cô: "Tiền thì không nợ, nhưng em nợ một lời hứa."
Tô Diệp Tinh nhướng mày: "Ồ ? Tại sao tôi không nhớ mình còn nợ anh lời hứa gì vậy nhỉ ?"
Lục Dã mỉm cười, cúi đầu và thì thầm vào tai cô: "Fu.ck me."
Nói xong anh đứng thẳng dậy nhìn cô cười nửa miệng.
Tô Diệp Tinh mặt lập tức đỏ lên.
Mẹ kiếp.
Tên cẩu nam này.
Thế mà...
Nhưng cô cũng không tỏ ra tức giận, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt trong bóng tối như nhỏ giọt nước đường ngọt ngào, tiến lên một bước: " Lục Dã..."
Cô hít hít cái mũi, “Anh còn dùng nước hoa cũ,” cô dùng vẻ mặt ngây thơ cùng ánh mắt tự phụ nhìn anh, chậm rãi đặt một tay lên ngực anh, “Buổi tối khi anh dùng…. Có nhớ đến tôi không ?”
Yết hầu của Lục Dã khẽ chuyển động.
Một lúc lâu sau, một bàn tay giơ lên, tựa hồ muốn vu.ốt ve mặt của cô, nhưng Tô Diệp Tinh đã lui về phía sau một bước, nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Thực xin lỗi, bạn trai cũ."
Cô dừng lại một chút: "Tôi không có thói quen quay đầu lại đi ăn cỏ cũ đâu.”
Lục Dã nhìn cô một lúc lâu rồi mỉm cười.
Đôi mắt ôn nhu đó: " Tô Diệp Tinh, vừa rồi em ăn tôm."
"Con tôm đó hả..."
Hàm ý là...
Tô Diệp Tinh lập tức che miệng.
Vậy nên, ban nãy cô là dùng . . . . .
với.
Đôi môi.
Vị tôm.
Nói những lời đó vào tai anh ?
Chúa ơi.
Đó chỉ là chết ngay tại chỗ vì mất mặt đó.
Tôi không muốn sống nữa đâu a a a a a . . .
Ngay khi Tô Diệp Tinh chuẩn bị đào một căn biệt thự trên mặt đất, Lục Dã đã đi đến trước mặt cô, đắp cho cô chiếc áo khoác dài qua khuỷu tay, sau đó cẩn thận cài từng cúc áo cho cô, đặc biệt