Nhưng cuối cùng, cô vẫn là không làm gì cả.
Tô Diệp Tinh chỉ cầm cái bình giữ nhiệt lên lên và im lặng nhấp một ngụm.
Nước đường lan tỏa trong cổ họng——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệp Tinh rít lên một tiếng, chiếc cốc suýt chút nữa bị đổ.
Lục Dã liếc nhìn qua cô một cái : "Ngốc luôn rồi ?"
Vừa nói, anh vừa cầm nó thay cô, rót một ít lên nắp cốc rồi đưa qua: “Bình giữ nhiệt uống như thế nào, còn cần anh dạy em không ?”
Tô Diệp Tinh lè lưỡi với anh: "Bỗng bất chợt cửa còn không nhớ mở sao mà."
Ngay khi âm thanh phát ra, cả người cô như muốn đóng băng.
Cũng quá. . . .dẹo rồi.
Giống y hệt như trước đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt như bị anh bắt lấy, bờ môi anh hơi cong lên, ngay cả ánh mắt cũng cong lên, tạo thành một đường cong dễ nhìn.
Nhưng tay anh huơ huơ ra, “Tô lão sư,” anh nói, “Anh cầm nó đến mức sắp gãy tay rồi.”
Lúc này Tô Diệp Tinh mới chú ý tới Lục Dã còn đang cầm nắp cốc giữ nhiệt, vội vàng nhận lấy.
Sau một lúc phát huy công dụng của cái bình thì nhiệt độ cũng giảm đi.
Sau khi uống nước đường nâu ấm, cảm giác khó chịu trong dạ dày dường như thực sự thuyên giảm.
Anh trai quay phim đã kịp điều khiển máy quay và ghi lại trọn vẹn cảnh tượng này.
Nhưng chỉ là lúc này anh lại có chút suy nghĩ khó xử, không biết đến lúc đạo diễn Tồi sẽ cắt như thế nào, nếu mà quyết định bỏ hết vào, thì đối với cư dân mạng mà nói sợ là tiến độ sẽ vượt hơn trước thời gian quy định . . .
—
Tô Diệp Tinh không biết về những cơn phiền não trong đầu của anh trai quay phim.
Có thể là do nước đường nâu quá ấm, hoặc là do điều hòa trong xe của bảo mẫu quá nóng, một lúc sau cô dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng "đến rồi" vang lên từ cửa, cô mới bàng hoàng mở mắt ra.
"đến rồi?"
Cô hỏi.
Ngay khi Tô Diệp Tinh định đứng dậy, bản thân lúc này mới nhận ra rằng mình đã được bao phủ bởi một chiếc áo khoác lông vũ.
Nó có bề mặt bóng loáng màu đen, rất ấm áp và mỏng, chiều dài gần như bao lấy cô hoàn toàn, mang theo mùi cỏ cây thoang thoảng.
Tô Diệp Tinh gần như ngay lập tức nhận ra đó là cái áo khoác của ai.
Liếc sang bên cạnh, thấy Lục Dã đang dựa vào lưng ghế, tay phải đặt trên tay vịn, thấy cô nhìn sang, anh lười biếng giơ tay trái về phía cô, trầm giọng nói:
"Chào, Tô tiểu heo.”
"Vừa rồi ngủ có ngon không ?"
". . . . . ."
Chút cảm xúc vừa mới nhen nhóm tan biến như mây khói.
Tô Diệp Tinh “tặng” cho anh một cái liếc mắt, ném chiếc áo khoác trong tay cho Lục Dã, người đang chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen. “Lục lão sư, anh cứ ảo vậy đi.” Cô cụp mắt xuống, “Vẫn là không nên tùy tiện thể hiện phong độ đàn ông lịch thiệp của mình thì hay hơn.”
". . ."
Sắc mặt của Lục Dã nhất thời tối sầm lại.
Lúc này Tiểu An đã xuống xe trước.
Cô ấy dường như gặp được ai đó bên ngoài, trò chuyện vài câu rồi vẫy tay với chiếc xe: "Chị Tinh Tinh, Lục lão sư, xuống xe thôi !”
Tô Diệp Tinh đã lấy túi xách, nhưng chỉ là như thế này, bình giữ nhiệt thì. . . .
Anh lấy cái bình giữ nhiệt từ cô bằng một tay.
Chiếc bình giữ nhiệt cô không thể cầm bằng một tay, nhưng khi nó nằm yên trong tay của Lục Dã lại giống như chơi đùa vậy, tay kia anh vẫn đang kéo khóa, thấy cô không nhúc nhích, anh nghiêng đầu: “Không đi xuống sao ?”
Tô Diệp Tinh "Ồ" một tiếng, khom người bước qua lối đi, ai ngờ người này vừa đi một bước liền dừng lại, va vào nhau.
Cô đập trán vào ngực anh phát ra tiếng “hự”:
"Lục Dã !"
Tô Diệp Tinh cay đắng, bực bội nhìn anh chằm chằm.
Ai có thể ngờ rằng người này chỉ chế nhạo và hỏi: "Ai ảo hả ?"
Tô Diệp Tinh: . . . . ..
Cô liếc nhìn anh trai cầm máy quay đang phấn khích nhìn họ, mặt đỏ bừng sắp nổ tung.
Nghiến răng nghiến lợi, thanh âm cơ hồ từ giữa hai hàm răng ép ra: "Lục Dã, anh còn không cân nhắc hoàn cảnh, phát điên cái gì vậy hả.”
Lục Dã không nói cái gì, chỉ cười.
“Vậy nói cho anh biết,” anh hạ giọng và thì thầm vào tai cô, “Là ai ảo ?”
Tô Diệp Tinh: . . .
Cô gần như nói với giọng cầu xin sự thương xót: "Anh trai ơi em ảo, em ảo đã chịu chưa.”
"Biết thì tốt rồi.”
". . ."
Cô trừng mắt nhìn anh lần nữa, nào ngờ mặt cô bị anh nhéo một cái.
Người trước mặt có vẻ như cảm thấy vô cùng đắc ý, duỗi chân khom người xuống xe, vừa định xuống xe, đột nhiên lười biếng nói: “Lau mặt đi, đừng để bị cảm lạnh."
Thanh âm kia cũng vô tình lọt vào tai Tô Diệp Tinh.
. . . lau mặt đi.
. . . đừng để bị cảm lạnh.
Một giọng nói rõ ràng hơn vang lên bên tai.
Tô Diệp Tinh dường như nhìn thấy khuôn mặt của cô gái bị bàn tay nóng bỏng của cậu bé xoa đến đỏ bừng, hai người cùng nhau chạy ra con đường đầy tuyết.
…
Tô Diệp Tinh chớp chớp mắt, cảnh tượng vừa rồi đã biến mất.
Từ góc nhìn của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy Lục Dã hai tay đút túi, vai thẳng thóm đang uể oải, từ tốn đi trong gió, trên đầu vài lọn tóc còn đang chỉa chỉa.
Có lẽ là do tối qua ngủ, mấy sợi tóc con này cố chấp chỉa ở đó, hợp với khuôn mặt trắng lạnh lùng kia, không ngờ cô lại cảm thấy bộ dạng đó lại đáng yêu như vậy.
Như ý thức được ánh mắt của cô, anh quay đầu liếc cô một cái: "Em định gieo mình dính trên xe luôn à ? Hay là muốn anh đến đỡ em mới được ?"
". . . . Cút.”
Tô Diệp Tinh đảo mắt, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, xoa xoa mặt bước xuống xe.
Khi bước ra khỏi xe, Tô Diệp Tinh lúc này mới phát hiện ra có một đài truyền hình trước mặt mình.
Người đàn ông đang nói chuyện với Tiểu An là quản lý của Lục Dã, Tôn Minh.
Chị Lưu cũng đang đứng bên cạnh Tôn Minh.
Có một vài người khác mà cô không biết.
Tiểu An chào hỏi: "Chị Tinh Tinh !"
Tôn Minh cũng gật đầu với cô.
Tô Diệp Tinh cảm thấy mơ hồ, không hiểu chuyện gì.
Đừng nói là hôm nay đến đây. . .. để hẹn hò đấy nhé ?
Tại sao Tiểu An và những người khác cũng đến ?
Lục Dã đút hai tay vào túi, lười biếng duỗi chân, nheo mắt nhìn tòa nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ có người quay phim mang theo thiết bị đi xuống, nói như niệm chú: "Mọi người ở trong trạng thái làm việc là đẹp nhất, vậy nên, chủ đề hẹn hò hôm nay chính là -- - -“
"Gặp cô ấy / anh ấy trong trạng thái làm việc !”
"Cho nên, tôi đến đây. . . " Tô Diệp tinh chỉ trước mặt cao ngất đài truyền hình cao ốc, "Là để làm việc cho anh ấy xem á ?”
—
Cùng lúc đó, cư dân mạng đang lót dép ngồi hóng trước cửa phòng phát sóng trực tiếp của chương trình “Chúng ta ở bên nhau" phát hiện ra rằng màn hình cửa phòng trực tiếp sáng lên mà không có bất kỳ thông báo nào sau khi khách mời rời khỏi biệt thự.
Chỉ lần này nó được chia thành bốn khung hình,
Khung hình đầu tiên sáng lên chính là cặp đôi Tô Diệp Tinh và Lục Dã.
Cô có vẻ như đã bị làm cho sửng sốt, đối mặt với tòa nhà trong camera, giọng nói tràn đầy khó hiểu: "Vậy nên tôi đến đây là. . . . . “
"—Làm việc cho anh ấy xem á ?”
[Cái gì vậy mọi người ? ]
[Hôm nay không phải hẹn hò sao? ]
Những cư dân mạng mới xem được khúc đuôi liền cảm thấy sương mù bao quanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp vốn chỉ có năm chữ “Chúng ta ở bên nhau” nay lại đang nhấp nháy một hàng chữ.
Nó trở thành: [Gặp anh ấy / cô ấy trong trạng thái làm việc]
[Gặp anh ấy / cô ấy trong trạng thái làm việc ? ]
[nghĩa là. . . để gặp gỡ những khía cạnh khác nhau của người mà bạn đang hẹn hò ? ]
[Đội ngũ chương trình hmmm cuối cùng đã có lương tâm mà phát hiện ra, một chương trình hẹn hò cần nên làm những gì rồi ? ]
[Coi những đứa trẻ đang bị dọa kìa ]
Máy ảnh gần như hoàn toàn tập trung vào khuôn mặt của Tô Diệp Tinh.
Cô đang mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, một chiếc khăn quàng cổ màu nâu và một đôi chân thon dài được quấn trong một đôi bốt ngắn, rõ ràng là cô ăn mặc theo phong cách rất mộc mạc, nhưng không hiểu tại sao lại mang cho người ta cảm giác