Ký ức giống như sương thu thủy triều, từng chút một lại dâng trào rồi hiện ra.
...
Vài ngày sau khi Lục Dã đi vào đoàn phim để quay, Tô Diệp Tinh đã cảm thấy nhớ anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm hôm trước, cả hai họ đã gọi video cho nhau đến tận khi trời khuya.
Cô nhõng nhẽo nói muốn gặp anh, trong video anh nói khoảng cách quá xa không tiện để gặp, nhưng khi Tô Diệp Tinh đối mặt với ánh mắt của anh, cô biết anh cũng nhớ cô.
Thế là, cô giấu anh, mua vé máy bay chuyến muộn nhất trong đêm và buổi trưa ngày hôm sau cô đã bay đến thành phố Lĩnh.
Thành phố Lĩnh là khu vực nhiều núi đồi.
Đoàn phim của Lục Dã đang ở trong một vùng trũng núi, Tô Diệp Tinh đã thuê một chiếc xe hơi và một người dẫn đường, đi một mạch qua những ngọn núi, và khi đến nơi, mọi người gần như bị lạnh đến mức hóa đá.
Nhưng khi nghĩ đến bên kia, trái tim của cô như một con chim phấn khích bay nhảy.
Kể từ khi hai người ở bên nhau, họ thậm chí còn không xa nhau quá một ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi tỉnh dậy không có nhiệt độ cơ thể ấm áp, không có thức ăn ngon, về đến nhà lại phát hiện cả căn nhà trống rỗng, càng không có một cuộc sống với tháng ngày dù có cãi vã cũng có hạnh phúc.
Tô Diệp Tinh thực sự nhớ anh ấy.
Tô Diêp Tinh nhớ đến dáng vẻ tay dài chân dài của anh ôm lấy cô, càng nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi cọ cọ vào vai cô không chịu dậy. . . . .
Cô đã nghĩ kĩ rồi, đợi đến khi vừa nhìn thấy Lục Dã, cô sẽ ôm anh lấy thật chặt.
Nhưng cô lại không ngờ rằng ngay khi bước đầu tiên, đã xảy ra sự cố.
Lục Dã không thể liên lạc được.
Điện thoại di động của anh không liên lạc được, vì vậy cô đã bị chặn lại bên ngoài phim trường, rồi đợi đến khi khó khăn lắm cô mới có thể vào trong, cô lại nhận được tin anh đang quay phim.
Đạo diễn ngồi phía sau màn hình, cả khu phim trường có bảy tám máy quay, ống kính nhắm chuẩn vào chỗ cần focus, có đình quán, cây cầu nhỏ, nước chảy róc rách.
Lục Dã mặc thường phục, với cái châm cài khuy trên cùng, anh mặc áo choàng màu xanh lục quân đội, với dáng người đẹp trai, đứng trên cầu một cách tiêu soái. Bên cạnh anh là một người phụ nữ duyên dáng trong bộ sườn xám gấm đỏ.
Hai người họ không biết đã nói gì đó, sau đó người phụ nữ đột nhiên lao vào vòng tay của Lục Dã.
Tô Diệp Tinh sững sờ.
Chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng ra, hay là trong tiềm thức cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến hình ảnh đập thẳng vào mắt.
Phải rồi.
Lục Dã sẽ phải quay phim.
Làm sao có thể không có những cái ôm, những nụ hôn hay những cảnh làm tình thân mật, hay cũng giống như với cô lần trước, cùng nằm dưới một chiếc chăn, có những cảnh giường chiếu thân mật đụng chạm da thịt.
Làm sao cô lại quên được.
Người chung quanh đi tới đi lui, lúc này Tô Diệp Tinh cảm giác mình đột nhiên bị hiện thực tát một cái.
Đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.
Trong cổ họng có một thanh âm tuyệt vọng đang không ngừng gào thét: "Tách nhau ra ! Tách nhau ra !"
Nhưng cô biết rằng cô không thể.
Đó là phẩm chất cơ bản của một diễn viên.
Lục Dã không làm gì sai cả.
Nhưng cô không thể chịu được.
Cô không thể chịu được việc anh ôm người khác bằng đôi tay đã ôm cô, hôn người khác bằng đôi môi chỉ có thể hôn cô, thậm chí là lén lút quấn lấy người khác, cho dù là giả.
Cô không thể chịu đựng được.
Dù chỉ một giây.
Nhưng Tô Diệp Tinh lại khống chế không nhúc nhích, mà là đứng yên ở nơi đó, híp mắt cố gắng nhận ra biểu tình trên mặt Lục Dã.
Gió thổi qua tóc anh.
Mặt trời ấm áp chiếu xuống đôi lông mày nhướng lên của anh.
Thứ chảy qua đôi lông mày và đôi mắt đó là gió xuân ấm áp, là. . . tình yêu.
Cô đã vô số lần đối mặt với ánh mắt như vậy trong "Chu Hạc Sa”, và cô cũng đã vô số lần đỏ mặt vì nó, càng đã vô số lần trong cuộc sống thực tế nhìn thấy được ánh mắt như thế này, thậm chí còn tự mãn về điều đó: Anh ấy yêu tôi.
Nhưng làm sao anh lại có thể dùng ánh mắt đó. . . để nhìn người khác bây giờ.
Làm sao. . . có thể được.
Tô Diệp Tinh cảm thấy bản thân vô cùng uất ức.
Nhưng lại vô cùng hoảng sợ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm gì cả, chỉ đứng đó và nhìn cảnh tượng kết thúc.
Từ góc nhìn của người thứ ba, tài năng diễn xuất thiên bẩm của Lục Dã có thể được nhìn thấy rõ ràng hơn.
Bạn cũng có thể thấy tình yêu nhiệt huyết dành cho diễn xuất cháy bỏng trong đôi mắt màu hổ phách của Lục Dã.
Tình yêu nhiệt huyết đó khiến cả con người anh lấp lánh.
Đúng lúc này, Mộ Yên xuất hiện, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, xiêm y màu tím nhìn lướt qua, hỏi nàng: "Là bạn gái của Lục Dã ?"
Cô sử dụng câu từ của một câu hỏi, nhưng giọng cô lại là một câu khẳng định.
Tô Diệp Tinh không có trả lời cô gái này.
Cô đứng bên cạnh "cạch" một tiếng, châm một điếu thuốc hút một hơi, chậm rãi hỏi: "Có phiền khi tôi hút một điếu không ?”
Tô Diệp Tinh vẫn phớt lờ cô.
"Không thoải mái ?"
Mộ Yên liếc nhìn thân thể căng thẳng, khó chịu của cô, sau đó nhìn về phía cánh đồng, chậm rãi thổi ra một vòng khói: "Đó là chuyện bình thường."
“Nhưng em gái à, điều em nên biết nhiều hơn là, người làm nghề trong giới này của chúng tôi thì tình cảm đều không thể nào là chuyện lâu dài được.” Cô nhàn nhạt nói, “Em đã bao giờ nghe câu kịch cũng như đời chưa. Trong bộ phim này, muốn diễn hay thì người phải biết cách đắm chìm, phải yêu, phải hận, phải nếm trải mọi đau thương, thù hận của những con người trong vở kịch. .. . . Nếu anh ta không yêu thì làm sao diễn được. Khán giả liệu có tin không ?"
"Anh ấy rất tài năng, nhưng sớm hay muộn. . ."
"Sớm hay muộn gì ?"
"Sớm muộn gì cũng sẽ yêu người khác, em rất xinh đẹp." Mộ Yên cũng nhìn cô một cái, "Nhưng trong giới giải trí này của chúng ta, sắc đẹp thì lại không hiếm, so với tương lai tiền đồ còn kém xa. Huống chi, ở đoàn phim này, đạo diễn muốn anh ta yêu, biên kịch muốn anh ta phải yêu. Cả đoàn phim cũng muốn anh ta yêu, tự bản thân anh ta cũng phải yêu. . . .”
Câu nói đó như khắc sâu vào tâm trí của Tô Diệp Tinh..
Tự bản thân anh cũng phải yêu.
Yêu nữ chính.
Cũng giống như. . . Lục tiểu công gia yêu Mỹ Cơ.
Thế thì không thể được.
Tuyệt đối không thể được.
Đêm đó, khi Lục Dã đưa cô đến khách sạn do đoàn làm phim thuê, Tô Diệp Tinh đã hỏi anh một câu.
"Có thể đừng diễn