Dưới ánh đèn trong hành lang, vẻ mặt của người đàn ông thay đổi từ vẻ mặt điềm tĩnh, kiêu ngạo thường ngày sang một kiểu nghiêm túc khác.
Sự nghiêm túc ấy giống như một cơn gió thoảng qua đầu cánh bướm, khiến tận đầu tim người ta rung rinh.
Tô Diệp Tinh mấp máy môi, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô dường như bị choáng váng bởi một cú đấm bất ngờ.
Thật lâu sau, Tô Diệp Tinh quay đầu đi: "Chúng ta đã thống nhất là không nói chuyện tình cảm."
Thế nhưng Lục Dã lại không để cô đi.
Anh quay mặt cô lại, bắt cô phải ngước lên, dùng đôi mắt đẹp đẽ kia nhìn cô, như thể nhìn thấu tâm hồn cô.
“Tô Diệp Tinh,” anh nhẹ nhàng gọi tên cô, “Em tự hỏi lại chính mình đi, chúng ta không phải đang nói chuyện tình cảm sao ?”
"Em sẽ để bạn giường của em pha sữa nóng cho em, sẽ vô cớ giận dỗi, nóng nảy với anh ta sao, bạn giường sẽ nhớ tới kinh nguyệt của em, sẽ nấu nước đường nâu cho em . . . . . .”
".. . . . "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệp Tinh bịt chặt tai lại.
“Lừa dối bản thân có ích lợi gì ?” Anh kéo tay cô ra, “Trên đời này em từng thấy có bạn giường nào, khi thấy người khác chạm vào đối phương cũng không chịu được như vậy không ?”
“Có!” Tô Diệp Tinh nốc rượu vào, ăn nói một cách vô lý, “Tôi nói có là có !”
Lục Dã nhìn cô và cười khẩy.
Tiếng cười này như có mà cũng như không, anh kéo cô lại gần mặt mình, nhẹ giọng nói: "Tô Diệp Tinh, em nói đạo lý chút được không."
Tô Diệp Tinh mới không thèm nói đạo lý với anh.
Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy người trước mắt cực kỳ đáng ghét.
Anh tùy tiện tới đây quấy phá vũng nước thuần khiết vốn đang yên ổn của cô, bây giờ ngay giữa chừng lại giở cho không muốn để cô bình yên.
"Lục Dã, anh rốt cuộc là muốn làm gì ?"
“Muốn làm lành, muốn yêu nhau,” Lục Dã nhẹ nhàng nói, “hoặc là, bất cứ điều gì gần với từ đồng nghĩa này.”
Tô Diệp Tinh nở một nụ cười chế nhạo.
Dáng vẻ ngọt ngào trên mặt cô, nhưng nụ cười lại mang theo châm chọc, chậm rãi nói: "Anh thật sự có thể nghĩ tới."
Lục Dã không nói gì nữa.
Một lúc sau, Tô Diệp Tinh đột nhiên nói: "Không phải trước đây anh từng hỏi tôi, vì sao lại chia tay sao ?"
"Bây giờ, tôi sẽ nói cho anh biết."
Tô Diệp Tinh nắm lấy cánh tay anh rồi kéo đi ra ngoài.
"Tô -- -—"
Ngoài hành lang, Tôn Minh vốn đang đứng canh ở đó, nhìn thấy hai người đi tới còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Tô Diệp Tinh kéo Lục Dã đi lướt ngang qua.
Anh và chị Lưu cùng tiểu An đứng bên cạnh thất thần nhìn nhau, sau đó xoa xoa mũi tự coi như xui xẻo, đi theo sau.
Tuy nhiên, Tô Diệp Tinh bước đi ngày càng nhanh hơn, trong đầu cô tràn ngập những suy nghĩ phức tạp, và rượu đã bốc hơi biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn.
Lúc đi ngang qua một phòng giải trí trống không, cô đột nhiên dừng lại, kéo Lục Dã trực tiếp đi vào.
Cánh cửa đóng sầm lại với một tiếng rầm.
Không có đèn trong phòng giải trí.
Tô Diệp Tinh cũng không bật đèn, hình như cô vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, một lúc sau, cô đi đến khu rượu gần đó lấy một chai rượu.
Chai rượu ném lên bàn cà phê, cùng với hai chiếc ly pha lê hình thoi, cô ngồi xuống, chỉ về phía đối diện: “Ngồi đi.”
Đây là tư thế cho một cuộc nói chuyện dài.
Lục Dã không phản đối, bước một bước chân dài ngồi xuống vị trí cô chỉ.
"một ly rượu."
"một câu hỏi."
Tô Diệp Tinh rót rượu vào ly của họ.
Rượu trong vắt bơi trong tia sáng từ hành lang.
Lục Dã nhìn theo, cầm lấy ly rượu trước và đưa lên môi.
Anh ngẩng đầu một hơi uống cạn hết ly.
Đặt ly rượu xuống và nhìn cô ấy: "Câu hỏi đầu tiên, tại sao lại là thực sự có thể nghĩ về nó ?"
"Bởi vì tôi không muốn, đáp án này đủ chưa ?"
Tô Diệp Tinh nhìn chằm chằm Lục Dã.
Thế là cô lại nhìn thấy đôi mắt gần như khiến người ta cảm thấy đau lòng của Lục Dã.
“Đủ rồi.” Anh cúi đầu, uống thêm một ly nữa, lại ngẩng đầu nhìn cô, “Sao lại chia tay ?”
Tô Diệp Tinh nhìn anh, khuôn mặt trắng như sứ của cô gầy như một hình nộm trong bóng tối của căn phòng, cô khẽ mỉm cười: “Lục Dã, câu hỏi này anh thật sự không biết, hay là giả vờ không biết vậy ? "
Sắc mặt của Lục Dã nhất thời trở nên tái nhợt.
Anh khẽ cụp mi xuống, hàng mi phủ dài như chìm dày.
Một lúc sau, Lục Dã lại ngước mắt lên, giống như đang cầu xin hòa bình, giọng nói dịu dàng, "Tô Diệp Tinh," anh nói, "Anh đã không diễn những cảnh tình cảm nữa rồi."
"Năm năm qua, anh đã không thực hiện một cảnh tình cảm nào."
Lời nói của Tô Diệp Tinh bị mắc kẹt trong cổ họng cô.
Lúc này, cô gần như có một chút nghẹn ngào.
Tuy nhiên, cũng chỉ là gần như.
Tô Diệp Tinh vùi mặt vào hai tay, một lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
"Câu hỏi của tôi, Lục Dã, tại sao anh lại nói dối tôi ?"
“Nói dối. . . .em ?” Lục Dã có vẻ như vẫn còn chưa hiểu ra ý tứ của cô, thật lâu sau mới đáp lại: “Lừa em cái gì ?”
Tô Diệp Tinhnhìn chằm chằm vào anh .
Qua một lúc lâu anh tựa hồ đã có đáp án, hừ một tiếng, lại cầm ly rượu uống một hớp, sau đó đứng lên, "Quên đi."
Bàn tay đã bị nắm lấy.
" nói cho rõ ràng."
Lục Dã ôm cô thật chặt.
Tô Diệp Tinh ngẩng đầu lên, nhưng thấy Lục Dã đang nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt bao giờ cũng thờ ơ cà lơ phất phơ của anh lúc này tràn đầy sự nghiêm túc, cô ấy suy nghĩ một lúc, rồilại ngồi xuống.
“Được.” Cô nói, “Anh lấy điện thoại ra.”
Lục Dã đặt điện thoại lên bàn cà phê.
"Gọi điện cho người bạn họ Lăng của anh lần trước đi,:
Lục Dã nhíu mày: "Lăng Kiêu ?"
"Người đã chơi trò chơi với chúng tôi tại quán PUB lần trước."
Lục Dã từng bước làm theo yêu cầu của cô, cô kêu gì anh làm náy.
Điện thoại đã được gọi.
"Mở loa ngoài lên đi.”
Lục Dã bật loa ngoài.
Thời gian chờ kết nối điện thoại cực kỳ lâu.
Lục Dã liếc nhìn Tô Diệp Tinh, má cô bị rượu nhuộm đỏ, lông mày rũ xuống mà anh cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Lăng Kiêu cuối cùng cũng nhấc máy, thông quan chiếc điện thoại, tiếng cười của Lăng Kiêu vang lên, anh ấy nói: "Này, sao đột nhiên lại nghĩ tới việc tìm đến ba vậy con trai ?”
Lục Dã không có trả lời, bên kia tựa hồ cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ nghe được trong ống nghe vang lên một giọng nói “Alo alo alo”.
Tô Diệp Tinh: "Anh hỏi anh ấy, ba của anh bây giờ đang ở đâu ?”
Lục Dã bị khưng lại.
Anh nhìn về phía Tô Diệp Tinh, ánh mắt khẽ động, đáp án lúc này trở nên rõ ràng.
"Này, ba cậu à ? Lần trước không phải còn nhìn thấy ba cậu trên tin tức sao ? Vậy là sao, ai ya, óc lợn của tôi, sao đột nhiên nhất thời tôi lại không nhớ ra. . . Này, không đúng a, Lục Dã, sao lại có một người phụ nữ ở bên cạnh câu vậy ? Không phải là cậu bị tiên nữ nào đó bắt cao chạy xa bay rồi không vậy, có cần ba đem tiền đến chuộc cậu ra không nhỉ ? Alo, alo, . . . .”
Giọng Lăng Kiêu vang vọng trong phòng.
Lục Dã cúp điện thoại.
Anh nhìn Tô Diệp Tinh, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích lên xuống, anh còn chưa kịp nói chuyện, Tô Diệp Tinh đã nói: "Anh xem, anh vừa lừa tôi đấy, Lục Dã."
Không gian bỗng trở nên im ắng hẳn lại.
Yên lặng như tờ.
Lục Dã đứng ở nơi đó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nở nụ cười, nhưng cuối cùng lại không thể nở nụ cười.
Một lúc sau, giọng anh khàn khàn: “Lúc đó. . . ”
Lục Dã vừa mở miệng, bên ngoài liền vang lên giọng nói của Tôn Minh: "Này, nơi này có người, không thể vào. . ."
"Sao có thể có người ở đó ? Đèn đều tối mờ, 812, đúng rồi mà, đây là phòng riêng chúng tôi đặt. Này, cái anh này anh bị làm sao vậy, không cho vào hả ? Phục vụ ! Phục vụ ! Người đâu ? !"
Hình như có người đẩy cửa cửa.
Tô Diệp Tinh liếc nhìn Lục Dã một cái, cô cũng không muốn tiếp tục nữa.
Côđứng dậy định đẩy cửa ra nhưng bị anh giữ lại.
Trong im lặng, anh nói: "Bây giờ chúng ta hãy làm hòa trước."
Anh cởi khóa cho cô, lặng lẽ bọc cô trong chiếc áo khoác lông màu đen của mình, Tô Diệp Tinh không kháng cự, để anh ôm cô, Lục Dã cúi đầu đẩy cửa ra ngoài.
Người ngoài cửa còn đang chen lấn xô đẩy, trong lúc hỗn loạn, cánh cửa vừa rồi còn không nhúc nhích đột nhiên từ bên trong mở ra.
Một người đàn ông cao lớn bước ra, với chiếc mũ lông vũ che gần hết khuôn mặt, đeo khẩu trang, cúi đầu bước ra khỏi đám đông.
Trong nháy mắt, chỉ có thể nhìn thấy vài sợi tóc con chĩa ở phần trán, dưới sợi tóc dưới trán là một đôi mắt đẹp.
"Anh ấy. . . .” Đột nhiên có người đáp lại, "Lục Dã ?"
"Trong vòng tay anh ấy còn dẫn theo một người đó ?”
Một đám người phản ứng lại liền vội vàng đuổi theo, lúc này Lục Dã đã dẫn Tô Tinh Hành đi thang máy VIP xuống gara.
Xe bảo mẫu của họ đã đậu sẵn ở đó.
“Hai người đi lên trước đi.” Tôn Minh nhìn xung quanh, “Tôi và chị Lưu lên trên nói với đạo diễn Tần một tiếng đã.”
“Vẫn còn một chai rượu !” Lục Dã tựa hồ chợt nhớ đến điều gì, “Cậu đóng nó lại đi.”
Tô Diệp Tinh lúc này cảm thấy