Trong máy ảnh, đôi tay đó của Hứa Ninh An hiện rất rõ ràng.
Làn da màu lúa mì, anh không tính là cực kỳ xinh đẹp, nhưng rất cường tráng, các đường gân nổi lên một chút khi anh dùng sức, vừa định vặn nắm cửa để mở ra thì phía sau hình như có thứ gì đó động đậy.
Anh quay đầu liếc nhìn lại một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải ở đây ?"
Âm thanh giống như mang theo một chút giai điệu violin.
Khung chat trong phòng phát sóng trực tiếp lại nháo nhào lên lần nữa.
Không biết đối phương nói cái gì, Hứa Ninh An ngẩng đầ lên, nhìn về hướng ngoài mái hiên liếc mắt một cái, đẩy kính: "Dẫn đường."
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều lên tiếng than thở.
[Bạn đang làm gì thế ? ]
[Không phải là nên đi vào sao ? Lại làm cái gì vậy trời ? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Ninh An đi đến một bên đường.
Đi theo con đường lát đá cuội, đi hết con đường bên trái, đi qua bãi cỏ và bồn hoa, cuối cùng dừng lại ở cuối biệt thự.
Thứ xuất hiện trong ống kính camera là một ngôi nhà nhỏ có hai tầng.
Các bức tường kính được mở hoàn toàn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy đèn chùm và ghế sô pha bên cạnh cửa sổ trên tầng hai.
Cư dân mạng đang thoe dõi chương trình trực tiếp đều nhận ra tòa nhà quen thuộc.
[Tôi biết ngay mà ! ]
[Vậy là, chúng ta vẫn phải đến với ba câu hỏi đó ? ]
[Đạo diễn, không phải nó quá lỗi thời rồi sao ? Không thể cứ đến thẳng luôn à ? ! ]
[Trước mắt bây giờ thật đúng là heo rừng không ăn được cám, lẽ nào mấy người không cảm thấy tò mò, một bá tổng đời thực như vậy sẽ hỏi kiểu câu hỏi gì à? Liệu có thể nào xảy ra chuyện sẽ rơi nước mắt và thừa nhận em gái mình ngay tại chỗ chứ ? ]
[Thành thật mà nói, tôi thực sự có hơi tò mò. . . .]
Hứa Ninh An vặn nắm đấm cửa, đi vào trong tòa nhà nhỏ.
Khi anh bước vào tòa nhà, đèn sáng lên cùng với âm thanh, giống như những chiếc thuyền trong đêm chạng vạng.
Anh dường như có một mục tiêu, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, thuận theo đi thẳng lên cầu thang lầu hai.
Sau khi lên lầu, anh không trực tiếp vào phòng sắp đặt câu hỏi mà ngồi bên cửa sổ, rót cho mình một tách trà, nhìn chằm chằm vào màn đêm.
Trong ống kính của người thợ quay phim, anh ta nhìn một cái bóng xuất hiện bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đó là một pho tượng im lìm chịu đựng đã lâu.
Dường như đã xuất hiện một bóng hình.
Các cô gái được tắm đêm, ríu rít tí ta tí tởn, bước đi như suối nguồn tươi mới.
Hứa Ninh An lúc này mới dời ánh mắt, chậm rãi uống cạn chén trà cuối cùng, đứng dậy đi vào căn phòng.
Phòng phát sóng trực tiếp dường như cũng bị lây nhiễm bởi anh , và trở nên ít bồn chồn hơn trước.
Thay vào đó, họ thảo luận về những bóng người đang dần đến gần.
[Ngay cả khi một vụ bê bối như vậy nổ ra, tôi vẫn không thể ghét Tinh Tinh Tử được luôn. ]
[Phải đấy, trong số rất nhiều người, tôi thực sự vừa nhìn liền có thể thấy ngay cô ấy. ]
Bốn vị khách nữ gần như đi cạnh nhau, không ai bị bỏ lại phía sau.
Có ánh đèn hai bên đường chiếu vào người bọn họ, nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhìn thấy Tô Diệp Tinh.
Cô lại mặc một cái áo màu hồng.
Áo len rộng thùng thình màu hồng anh đào, bên dưới tùy ý phối cùng với một chiếc quần jean và đôi bốt ngắn, mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ nhẹ nhàng xõa trên vai, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, vừa nói vừa cười với Lâm Nghêu, đôi mắt híp lại, vì cười mà tạo nên một đường cong, ánh đèn rơi xuống phản chiếu vào đôi mắt cô, giống như bầu trời đầy sao.
ngọt ngào, xinh đẹp.
Cảm giác đó giống như đóa hoa mềm mại nở rộ nơi đầu tim.
Thế giới dường như đã trở thành một nơi tốt đẹp hơn.
[Mỗi lần tôi nhìn thấy em gái Tinh Tinh, tôi đều cảm thấy không thể nào. ]
[Làm thế nào một người có đôi mắt như vậy có thể làm ra một việc như vậy được cơ chứ ? ]
[Ha ha, không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, hồi cấp hai không phải đã học rồi sao ? ]
[Các bạn có thể đừng ồn ào nữa không, xem truyền hình trực tiếp đi. Khó chịu hay không. ]
Máy quay quay lại khuôn mặt Hứa Ninh An.
Không giống như dáng vẻ khi trước của Hứa Hân An, lần này hầu hết ống kính đều tập trung ở chỗ Hứa Ninh An, anh cũng không cần phải che giấu, hai chân ngồi bắt chéo, hai tay đặt lên đầu gối.
Tiếng nói phát ra từ tầng dưới.
Khuôn mặt anh bình tĩnh và không hề thay đổi.
Một lúc sau, có tiếng bước chân "tạch tạch tạch" đi lên.
Người đàn ông dường như dừng lại bên cạnh, tiếng mở cửa vang lên một cái "cạch".
Hứa Ninh An cầm micro lên.
Thanh âm từ đối diện truyền đến, giọng nữ đã thông qua hệ thống xử lý âm thanh sắc bén mang theo vẻ vui mừng, nhưng vẻ mặt anh lại không chút thay đổi, nói: "Xin chào."
Tựa hồ có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Xin chào."
"Anh có một giọng nói nghe rất hay."
“Cám ơn.” Hứa Ninh An trực tiếp nói: “Tôi có thể hỏi được chưa ?”
"A, hỏi, anh hỏi đi."
Bên kia có vẻ như đang hơi hồi hộp.
Phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu suy đoán.
[Không thể nào là Hứa đại tiểu thư được, về mặt lễ độ, cô ấy chưa bao giờ có cả. ]
[Cố Giảo là một cô gái dịu dàng, nhưng cũng không giống. ]
[Tinh Tinh ? ]
[ Tô lại càng không thể, cô ấy không phải loại người thích gò bó hay bị hồi hộp. ]
[Thế thì chỉ có thể là tam đồ cô nương thôi ! ]
Máy ảnh quay góc.
Quả nhiên, đó là Lâm Nghêu, cô ấy cuộn dây điện thoại, dường như có hơi lo lắng.
Bên kia Hứa Ninh An không có ý định an ủi cô, thẳng thắn hỏi: "Cô thích kiểu theo đuổi như thế nào ?"
Phòng trực tiếp đầy [! ! ! ].
[Khổng hổ danh là bá tổng ! ]
[Lần trước có hỏi như vậy chưa ta ? ]
Bên kia Lâm Nghêu hiển nhiên cũng là sửng sốt, thật lâu sau mới nói: "Tôi cũng không biết."
[Ha ha ha khi bá tổng luôn gặp tượng cát*! ]
[ Tam đồ công nương ơi, chuyện này sao cô có thể nói mình không biết ! Là do bối rối ! ]
Hứa Ninh An lại có dáng vẻ tựa hồ không có chút nào bị ảnh hưởng, sau đó hỏi: "Nếu như ngày mai là sinh nhật của cô, vậy thì cô sẽ muốn nhận quà gì nhất ?"
"Quà á?" Lâm Nghêu hỏi ngược lại, "Tôi nói rồi thì anh sẽ mua cho tôi à ?”
[. . . .]
[Nó vẫn có thể bắt đầu như thế này. ]
[ cười chết, bá chủ bị làm cho nghẹn đến mức không nói nên lời. ]
Hứa Ninh An nói: "Có thể cân nhắc."
Lâm Nghêu: "Vậy thì tôi muốn. . . . “
"Tô lão sư sẽ hát bài mừng sinh nhật cho tôi, Lục lão sư thì sẽ nhảy cho tôi, được không vậy ?"
cô thận trọng, dè dặt hỏi.
Hứa Ninh An nhìn lướt sang camera.
Lần này phòng truyền hình trực tiếp tràn ngập tiếng cười.
[Tam đồ cô nương ! Làm sao mà cô dám nghĩ như thế vậy ! ]
[Bá tổng bị làm cho nói không nên lời mất rồi ! ]
[ Tam đồ xin đấy, làm ơn hãy tỉnh lại đi, danh tiếng của Tô tệ như vậy, dính líu với cô ta không có tương lai đâu trời ạ ! Hãy mau cắt đứt sớm đi, OK ? ]
Lâm Nghêu đương nhiên không thể nhìn thấy những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, cô vẫn đang chờ đợi.
Hứa Ninh An thở dài: "Xin lỗi, tôi có thể để Hứa Hân An hát múa cho cô xem."
[. . . . .]
[Đây là người làm anh nên làm hả. ]
[Hương vị quen thuộc này, công thức quen thuộc. ]
"Ồ," Lâm Nghêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Như vậy cũng tốt."
Vừa nói cô ấy vừa bảo: “Thế thì hôm sinh nhật đó của tôi phải làm phiền đến anh rồi.”
Hứa Ninh An đi thẳng vào vấn đề tiếp theo: "Câu hỏi thứ ba."
Anh vừa mở miệng, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Nếu như trên đời này có người luôn đồng hành cùng cô nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng dám thổ lộ, nhưng sau khi có người khác xuất hiện ở bên cạnh cô, anh ta liền cảm thấy vô cùng hối hận. Vậy nên, sau khi cô chia tay, anh ấy định bước ra, đi những bước đi mà nhiều năm trước anh ta không dám tiến lên, cô sẽ chấp nhận anh ta chứ ?”
Hứa Ninh An khuwngh lại.
Thật lâu sau, cô ấy đột nhiên nói: "Tôi cũng không biết, làm bạn bè nhiều năm thì rất không nỡ đó nha, có lẽ tôi sẽ đồng ý thử một lần."
Khóe miệng của Hứa Ninh An hơi cong lên, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
Anh lại nói, "Cám ơn."
Giọng nói chân thành.
Mà một thời gian dài trong phòng phát sóng trực tiếp, không có cuộc thảo luận nào.
[ hmm luôn cảm thấy câu hỏi này có chút gì đó kì kì. ]
[Là câu hỏi xuất phát từ tận đáy lòng phải không, là câu hỏi xuất phát từ tận đáy lòng phải không ? ]
[Đồng hành cùng nhau nhiều năm = huynh đệ, không dám thổ lộ = máu mủ, cái quỷ gì, chương trình chiếu khung giờ vàng sẽ không phải trở thành chương trình luân lý đó chứa ? ]
[Lầu trên thực sự không có đầu óc, nhưng— nói không chừng chỉ là giả máu mủ thì sao ? Ví dụ, tôi là con gái nuôi của một gia đình giàu có, nhưng tôi lại vô tình yêu anh trai của mình trong gia đình nhận nuôi đó, nhưng anh trai tôi luôn thờ ơ, không chút động lòng. Vì vậy tôi quyết định tìm bạn trai để kí.ch thích anh ấy, thậm chí còn bước vào ngành giải trí. Để tiếp tục kíc.h thích anh ấy, tôi trong ngành giải trí tạo liên miên những tin đồn. Những lời đàm tiếu vẫn tiếp tục, nhưng anh tôi vẫn kiên định, và rồi tôi đã mạo hiểm quyết định tham gia chương trình hẹn hò. Cuối cùng, người anh bị kí.ch thích tiến tới và lên kế hoạch công khai bày tỏ tình yêu của mình. ]
[Chu lão sư, thế giới văn học không thể sống thiếu cô được đâu ! Đây là bút cho cô này, mời cô đến viết ! ]
Phòng phát sóng trực tiếp đại đa số đều cho rằng Hứa Ninh An tới đây là vì Hứa Hân An, ngay cả bộ giả thuyết được người này bịa ra một cách vô cùng hoàn mỹ, khiến bọn họ đã bắt đầu hưng phấn tán gẫu.
[Không gì là không thể chèo cp được cả.jpg. ]
Lâm Nghêu mở cửa và đi ra ngoài.
Người bước vào là Cố Giảo.
Cố Giảo trả lời câu hỏi khá thỏa đáng, không giống như Lâm Nghêu lựa chọn nhảy xuống, khi hỏi câu cuối cùng với cô, cô đã nói: "Có lẽ là không."
Cố Giảo nói: "Lâu như vậy cũng không ở bên nhau, có lẽ là không phù hợp."
Hứa Ninh An hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng cầm micro lên nói "Cảm ơn".
“Không có gì.”