Ninh Tôn không để ý tình cảnh ở ngoài cửa, người mà Chương Tự Chi đưa đến anh rất tin tưởng.
Bên ngoài hai nam một nữ anh không tin là mấy lão đại ngoài kia không dọn dẹp được ba người này.
Bên ngoài tiếng người kêu oang oang làm cho lòng người nao nao, Ninh Tôn nghĩ sau đó đưa tay ôm eo cô kéo về phòng.
Hứa Thanh Du bị dọa giật mình, sợ Ninh Tôn lại làm ra việc gì không hợp phép tắc.
Cô tay đập chân đạp giãy dụa, nhưng thể lực nam nữ có lúc nào mà bằng nhau thậm chí còn cách rất xa, tăng thêm lực thì Hứa Thanh Du không dám sợ gây ra động tĩnh lớn, căn bản là chưa giãy được mấy cái thì đã bị Ninh Tôn kéo tuột vào trong phòng rồi.
Ninh Tôn trở tay đóng cửa lại, nhấn Hứa Thanh Du ở trên ván cửa.
Con mắt của Hứa Thanh Du thiếu chút nữa là rớt ra ngoài,: “Làm cái gì vậy, nhanh mở cửa đi, chút nữa bác mà nhìn thấy sẽ hiểu lầm cho coi.”
Ninh Tôn không quản nhiều chuyện như thế, trực tiếp cúi người lại gần muốn hôn cô: “Hiểu lầm cái gì chứ? Đây không phải là hiểu lầm.”
Hứa Thanh Du đẩy anh: “Không được không được, anh tránh xa ra cho em.”
Giọng nói của Ninh Tôn mang theo ý cười: “Có gì mà phải sợ thế, bây giờ sự chú ý của mẹ anh đang tập trung ở bên ngoài cửa, bên ngoài đang ồn ào như thế, không biết đến bao giờ mới giải tán được, yên tâm đi.”
Yên tâm cái gì mà yên tâm, trái tim của Hứa Thanh Du muốn vọt lên họng luôn rồi.
Lúc này trời còn chưa tối, hai người bọn họ lén lén lút lút về phòng đóng cửa, không cần nói đến việc mẹ Ninh nghĩ như thế nào, chính bản thân cô còn cảm thấy trên mặt mình nóng bừng.
Nhưng mà Ninh Tôn lại chẳng kiêng kỵ nhiều như vậy làm gì, đè người lên Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du dù có giãy dụa trước mắt cũng chẳng đáng để nhắc đến.
Đúng là mẹ Ninh không phát hiện ra không còn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ở ngoài nữa.
Bà còn đang bận xem tình cảnh ở bên ngoài, không khống chế được mà cứ cười hi hi ha ha.
Hình ảnh ngoài kia thật sự quá khôi hài, cho tới bây giờ chưa bao giờ bà nghĩ tới, người phụ nữ mà Ninh Bang coi trọng lại có cái đức hạnh này.
Trang Lệ Nhã tự xé ra quần áo của mình, sau đó lại vô xỉ nói người ta phi lễ với bà ta, bà ta chỉ còn lại bộ nội y, dù tuổi cũng đã cao nhưng dáng người bảo dưỡng rất tốt, xem như cũng được.
Bà nhìn xem tình cảnh bên ngoài, khống chế không nổi hì hì cười lên.
Cho nên hình tượng thật sự là đặc biệt cay mắt.
Hàng xóm vừa rồi hỏi han bọn họ vài câu cũng đi ra, nhưng lần này lại là xem náo nhiệt.
Ninh Tiêu và Ninh Tương cũng bị hai người đàn ông đề chặn lại, căn bản không có cách nào mà lên giúp bà ta.
Mẹ Ninh có nghĩ hay là đi ra ngoài xem cho thoáng tầm nhìn rộng rãi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không nên nhiều chuyện như thể.
Sau đó lại lặng lẽ ghé sát mắt mèo xem náo nhiệt.
Ngoài cửa mấy người đàn ông biết Trang Lệ Nhã là đàn bà còn có hơi chút bận tâm.
Kết quả người phụ nữ này lại không cần mặt mũi như thế, mấy người kia cũng không nương tay nữa, trực tiếp đè Ninh Tiêu và Ninh Tương ra sau đó cho mang đi trước, rồi mấy người cùng đi đến chỗ Trang Lệ Nhã, dùng quần áo mà bà ta cởi ra trói tay trói chân bà ta lại.
Bọn họ như người dân nông thôn ăn tết nhấc sống con heo lên bàn mổ heo vậy, hai người trực tiếp cầm chân cầm tay Trang Lệ Nhã khiêng đi.
Trên người Trang Lệ Nhã không có quần áo, nhìn bộ dạng hết sức chật vật.
Nhưng mà mấy người kia không quan tâm đến bà ta cứ như vậy mà xách đi.
Trang Lệ Nhã kêu cứ như mổ lợn vậy, làm cho mẹ Ninh ở phòng cười đến vỗ đùi.
Lúc trước khi đi ngủ bà có uống thuốc cảm, bây giờ lại cười như vậy, lập tức những cảm giác không thoải mái trên người liền bay sạch.
Chờ khi ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa, mẹ Ninh mới quay người đi đến sofa ngồi xuống.
Tiếng cười của bà vẫn còn chưa dứt, một mình thì thà thì thầm: “Lúc này mình nên chụp lại cạnh đó của bà ta, nên ra ngoài chụp lại, nếu những hình ảnh đó được phát trên mạng, mình xem bà ta còn dám ra ngoài không.”
Bà ngồi ở bên ngoài cầm điều khiển từ xa mở tivi lên, tùy tiện chọn một kênh sau đó mở âm thanh lên ti hơn một chút.
Hứa Thanh Du đang bị Ninh Tôn đè ở trên giường, cả ngày và da đầu đều tê dại.
Cô nghe thấy âm thanh tivi bên ngoài đột nhiên được cho to lên, mặt lập tức đỏ bừng.
Nói mẹ Ninh không biết hai người họ trong phòng làm cái gì, đánh chết Hứa Thanh Du cũng không tin.
Hứa Thanh Du mím môi, nhìn Ninh Tôn đang đè trên mình: “Anh mau đứng dậy đi, bác xem xong rồi kìa.”
Ninh Tôn cười một tiếng: “Mẹ anh thật sự rất thức thời đấy chứ, em nhìn xem bà ấy đã cố ý tạo cho hai chúng ta cơ hội rồi, sao chúng mình lại không có vui mà chấp nhận luôn.”
Ninh Tôn thật là càng ngày mặt càng dày lên, hiện giờ Hứa Thanh Du có cảm giác người lúc trước với người bây giờ đang ở với cô là