Hứa Thanh Du bắt taxi đi cùng với mẹ Ninh đến nhà tổ nhà họ Ninh.
Mẹ Ninh nói rằng đêm qua bà mơ một giấc mơ, bà mơ thấy Trang Lệ Nhã, hôm nay tim bà đập loạn xạ, trong thâm tâm cứ bồn chồn lo lắng nên bà phải đi qua xem thử.
Hứa Thanh Du ban đầu không tán thành việc bà ấy tìm đến đây, Trang Lệ Nhã đã đến nông nỗi như này rồi, thực sự không có gì tốt để xem.
Nhưng nếu cô không đồng ý, mẹ Ninh sẽ nhắc đi nhắc lại chuyện này liên miên cả buổi sáng, cô có chút không chịu nổi sự than vãn ấy.
Hứa Thanh Du chưa bao giờ là một người cứng lòng, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp và làm theo.
Bây giờ hai người đang đứng ở con phố đối diện với nhà tổ nhà họ Ninh, nhìn nhau không biết nên làm gì tiếp theo.
Cửa căn nhà cổ kính đóng chặt ngăn cách với thế giới bên ngoài, có vẻ như đã khóa từ bên trong.
Nhưng cho dù không bị khóa, hai người bọn họ cũng không thể vênh váo đi vào.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào phía đó một lúc lâu rồi đưa ra ý kiến: “Bên trong chắc sẽ có người trông coi bác nhỉ? Mình lại gọi cửa xem có ai ra mở không?”
Dù sao, Trang Lệ Nhã cũng đang bị nhốt ở bên trong, vậy nên chắc trong nhà chắc phải có quản gia quản lý hay nói trắng ra là người gác cổng đề phòng cô ta chạy trốn.
Không thể giữ một người trong đó từ ngày này qua ngày khác mà không ai quan tâm đoái hoài đến.
Trên thực tế, Hứa Thanh Du còn một mối quan tâm khác.
Mẹ Ninh bây giờ trong giới cũng coi như có chút danh tiếng, nếu lúc này đi tới nhà tổ nhà họ Ninh, bị người ta nhìn thấy, quan tâm chụp ảnh, có lẽ sẽ lại tạo thành một vài cái tít cho đám săn tin.
Ninh Tôn lúc này mới vất vả bắt đầu trở mình, hai người đều không thể cản trở con đường thăng tiến của Ninh Tôn.
Vì vậy do dự một hồi, cuối cùng hai người xoay người đi tới một quán cà phê cách đó không xa ngồi xuống quan sát.
Hứa Thanh Du nói với mẹ Ninh bằng một giọng thương lượng: “Nếu không, con sẽ đi quanh quanh khu nhà thám thính trước xem có tin tức gì không.
Đằng nào cũng không ai biết con là ai, để con đi thăm dò chút xem.”
Mặc dù trước đó cô ấy cũng đã được xuất hiện trong một vài tin tức liên quan.
Thậm chí, trong một vài hình ảnh mình họa trong tin tức cũng có bóng dáng của.
Tuy nhiên, thành thật mà nói, cảm giác tồn tại của cô trong cơn bão này đặc biệt thấp.
Sự chú ý của công chúng đều tập trung vào nhà họ Ninh Cô, một người ngoài cuộc như cô thực sự không thu hút được nhiều sự chú ý.
Cho nên nàng đi vòng vòng quanh nhà họ Ninh lúc này sẽ thuận tiện hơn mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nghiêng người nhìn ra ngoài từ cửa sổ kiểu Pháp của quán cà phê, bà muốn xem tình hình trước cửa nhà tổ nhà họ Ninh.
Nhưng quán cà phê ở một khoảng cách khá xa, nên bà không thể nhìn rõ tình hình bên kia thế nào.
Mẹ Ninh hơi ngập ngừng: “Con đi qua đó, bác cũng không hết lo lắng được.
Thực ra bác nói thật.
Bác rất muốn gặp Trang Lệ Nhã, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà bác chỉ muốn hỏi cô ta trong quá khứ cô ta đã đối xử với A Tôn như thế nào.”
Bao nhiêu năm nay, mẹ Ninh không quan tâm nhiều đến cuộc sống của Ninh Tôn, trước giờ bà luôn tự an ủi mình, có Ninh Bang là cha, cuộc sống của anh sẽ không đến nỗi tồi tệ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, bà thấy thật sự mình quá ngây thơ, nếu có mẹ kế thì nhất định sẽ có con ghẻ.
Làm sao bà có thể mong đợi một người đàn ông thiếu trách nhiệm như vậy thực hiện tròn trách nhiệm làm cha với con trai mình cơ chứ.
Hứa Thanh Du nhìn mẹ Ninh: “Bây giờ bác hỏi thăm mấy chuyện như vậy không phải là tự đi vào ngõ cụt sao? Bác biết rõ mọi chuyện thì tự nhiên chỉ mang thêm khó chịu vào người mà thôi.
Nếu là xem náo nhiệt thì chúng ta có thể dò hỏi một chút là được.
Nhưng nếu bác muốn tìm hiểu mấy chuyên kia con không nghĩ rằng nó cần thiết đâu!”
Mẹ Ninh lắc đầu: “Bác biết bác đã ngàn lần vạn lần xin lỗi A Tôn, lâu như vậy nó cũng tha thứ cho bác rồi, nhưng bác vẫn muốn biết những gì nó đã phải trải qua trong quá khứ khi cha không thương mẹ không yêu như vậy.”
Bà ấy không phải là không thử hỏi Ninh Tôn, mấy lần bà nhắc gần nhắc xa dò xét thử, nhưng Ninh Tôn dường như không muốn nói về cuộc sống trước đây của anh ấy.
Mỗi lần mẹ Ninh nói đến chủ đề này, Ninh Tôn đều khéo léo tránh đi.
Bà cũng hỏi Ninh Bang ở bệnh viện ngày hôm đó, và hỏi ông ta có biết cuộc sống của Ninh Tôn trong quá khứ như thế nào không.
Nhưng Ninh Bang cũng không trả lời, mà chỉ im lặng.
Từ phản ứng của Ninh Bang, Mẹ Ninh cảm thấy lạnh gáy, Ninh Bang im lặng vì không biết hay vì không nói được, điều đó có nghĩa là Ninh Tôn đã có một cuộc sống không mấy tốt đẹp trong quá khứ.
Mặc dù bà biết rằng một số sự thật sẽ khiến người ta đau lòng nhưng bà không muốn vùi lấp sự thật trong bóng tối mãi mãi, bà thực sự muốn biết mình đã mắc nợ con trai bao nhiêu.
Hứa Thanh Du không đành