Trời gần tối, Ninh Tôn gọi điện cho Ninh Tú, hỏi xem nhà họ Ninh có chuyện phiền phức gì liên quan đến anh không, nếu như không thì anh sẽ rời đi.
Ninh Tú có chút kinh ngạc, không ngờ Ninh Tôn đi nhanh như vậy.
Anh ta cho rằng cho dù thế nào cũng phải đợi mọi chuyện của nhà họ Ninh kết thúc, giải quyết sạch sẽ, Ninh Tôn mới lựa chọn rời đi.
Ninh Tôn cười nói trong điện thoại, “Chuyện còn lại đều không liên quan gì đến tôi, tôi ở lại cũng không giải quyết được gì.”
Ninh Tú dừng lại một chút,nói câu đúng vậy.
Điều mà anh ta luôn hâm mộ là dáng vẻ luôn thoải mái như vậy của Ninh Tôn.
Anh ta cũng muốn thực sự bỏ xuống mọi chuyện như vậy, không quan tâm sự đời, chỉ sống cuộc đời của chính mình.
Nhưng anh ta không làm được, anh ta khác với Ninh Tôn, anh ta luôn sống trong nhà họ Ninh, nhận những ân huệ mà Ninh Bang cho.
Vì vậy, khi nhà họ Ninh rơi vào khủng hoảng như vậy, anh ta không thể rút lui hoàn toàn.
Anh ta phải ở lại đây, giải quyết tất cả mọi thứ.
Ninh Tú nghĩ rồi nói: “Nếu cậu quyết định rời đi, trước khi đi, hãy đến gặp ông ấy.
Hai ngày nay ba chúng ta không được khỏe lắm, luôn nhắc lại những chuyện trước kia, anh cũng không biết ông ấy có phải là cảm xúc đơn thuần hay là cảm thấy áy náy.
“
Ninh Tôn chắc là sẽ đi thăm Ninh Bang, mặc dù không phải vì sĩ diện của bản thân và Ninh Bang, cũng phải để giới truyền thông không còn gì để nói.
Anh đồng ý, nói rằng sáng mai sẽ đến thăm.
Chỉ có điều là anh ta cùng Ninh Tú nói chuyện điện thoại xong, chỉ sau hơn một giờ, Ninh Tú lại gọi đến.
Lần này giọng nói của Ninh Tú có chút gấp gáp, muốn Ninh Tôn mau đến bệnh viện, nói rằng Ninh Bang xảy ra chút vấn đề.
Ninh Tú không nói cụ thể chuyện gì đã xảy ra, có lẽ anh ta đang lái xe, gọi đến vội nói vài câu rồi cúp máy.
Ninh Tôn vốn định đưa Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đến chỗ của Chương Tự Chi, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi như vậy, không thể đến chỗ của Chương Tự Chi nữa.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Chương Tự Chi nói về tình huống bên này, Chương Tự Chi cũng không có lý do gì bới móc, chỉ bảo anh làm việc của mình trước.
Đợi khi có thời gian lại gặp nhau cũng được.
Gọi điện thoại xong, Ninh Tôn vội vàng thay quần áo đưa Hứa Thanh Du và mẹ Ninh chạy đến bệnh viện.
Đợi anh đến bệnh viện,ca cấp cứu của Ninh Bang cũng vừa kết thúc.
Ninh Bang nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí, im lặng.
Ninh Tú ngồi bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Ninh Tôn đi vào xem Ninh Bang, sau đó thấp giọng hỏi Ninh Tú, “Làm sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Ninh Tú ngẩng đầu nhìn anh thở dài, “Anh cũngkhông biết chuyện gì đang xảy ra.
Y tá nói rằng ông ấy đột nhiên lên cơn co giật,sau đó tim ngừng đập, đã cấp cứu rồi, bác sĩ nói tình hình không tốt lắm.” “
Bác sĩ nói một tràng,nói rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, nhưng Ninh Tú cũng không hiểu rõ,anh ta chỉ biết tình hình hiện tại của Ninh Bang không tốt.
Tính đi tính lại,tình hình lúc trước của ông ấy ở bệnh viện đều ổn, khám toàn thân cũng không có bệnh gì lớn.
Nếu phải nói thân thể của ông ấy tại sao biến thành như thế này,thì cần phải tìm nguyên nhân, vậy chắc là Trang Lệ Nhã đã gây ra quá nhiều chuyện trong khoảng thời gian này, Ninh Bang có chút tức giận, dẫn đến thân thể không chịu đựng được nữa.
Suy cho cùng,ông ấy đã khác so với khi còn trẻ, tuổi càng lớn, sức khỏe không tốt, sức chịu đựng cũng không còn tốt nữa
Ninh Bang như vậy, Ninh Tú không thể nói ông ấy đáng thương vô tội.
Dù sao cũng là do bản thân gây ra,bản thân ông ấy cũng có trách nhiệm.
Điều anh ta có thể làm lúc này, cũng đã cố gắng hết sức, mọi thứ đều phải nghe bác sĩ.
Mẹ Ninh đến, cúi đầu nhìn Ninh Bang, lúc trước đến, Ninh Bang trông rất già yếu, bây giờ Ninh Bang đeo mặt nạ dưỡng khí trông kém hẳn so với lúc đó.
Lúc trước nói chuyện với Ninh Bang, mẹ Ninh thực sự đã bỏ qua những việc hai người họ đã làm trước kia.
Nhưng bởi vì nghe thấy những gì Trang Lệ Nhã nói hôm nay, bà ta trong lòng vẫn còn oán hận Ninh Bang.
Chỉ là những oán hận này không phải vì bản thân mình, mà là vì Ninh Tôn, cho nên nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Bang bây giờ,mẹ Ninh không cảm thấy mềm lòng.
Bà chỉ thở dài, “ Vừa rồi xảy ra chuyện gì khiến ông ấy tức giận à? Sao tự nhiên lại thành như vậy?”
Ninh Tú lắc đầu, anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi anh ta tan sở, Ninh Bang gọi điện cho anh ta, nói bản thân không khỏe, muốn anh ta đến.
Điện thoại còn chưa dứt, ông ta đột nhiên xảy ra chuyện.
Vừa rồi anh ta cũng hỏi y tá, y tá nói hôm