Ninh Tôn và những người khác ở lại bệnh viện đến trưa, đến lúc đó Ninh Tú mới đi tới.
Thậm chí Ninh Tú không ăn trưa mà trực tiếp từ công ty đi đến đây.
Khi Ninh Tôn thấy dáng vẻ của Ninh Tú như thế này, anh ấy có chút bất lực, “Cứ như vậy mãi thì cơ thể của anh sẽ chịu không nổi đâu.
Ở bên đây có hộ lý chăm sóc, anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn đó.”
Ninh Tú suy nghĩ một chút, hạ giọng nói với Ninh Tôn: “Sáng hôm nay tôi cũng không có chuyện gì quan trong nên đã ngủ một giấc ở công ty.”
Anh ấy nói đến đây mới dừng lại, vẻ mặt có chút phức tạp, mấy giây sau lại nói tiếp, “Chỉ là nằm nhắm mắt một chút.
Sau đó tôi có nằm mơ một giấc, trong giấc mơ tôi hình như thấy ba của chúng ta sắp không qua nổi nữa.”
Câu cuối cùng, giọng điệu của anh ta hơi trầm xuống.
Ninh Tôn nhất thời không nói nên lời.
Ninh Tú khác với Ninh Tôn, Ninh Bang luôn đối với Ninh Tú tốt hơn, dù thế nào đi nữa, hai người này vẫn có chút tình cảm cha con.
Nếu Ninh Bang xảy ra chuyện, anh tin rằng Ninh Tú sẽ rất buồn.
Ninh Tú có lương tâm hơn anh ta.
Ninh Tôn không còn gì để nói, vì vậy anh ta chỉ có thể nói vài câu với Ninh Tú.
Sau đó anh dẫn Hứa Thanh Du và mẹ Ninh rời khỏi nơi này.
Trước khi đi, Ninh Tú có quay đầu lại nhìn anh, “Thật ra ông ấy rất muốn nghe một câu tha thứ của cậu.
“
Ninh Tôn có chút bất ngờ, anh dừng một chút mới quay đầu nhìn lại Ninh Tú, anh cũng không làm bộ làm tịch, và nói thẳng: “Bây giờ nhắc tới tha thứ cũng không có ý nghĩa gì.”
Nói tha thứ chỉ là làm cho Ninh Bang cảm thấy nhẹ lòng hơn, nhưng thật lòng mà nói, anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Ninh Bang.
Nếu ông ấy thực sự muốn tha thứ, thì ông ta phải cảm thấy có lỗi với mẹ Ninh, cũng có lỗi với mình ngày trước.
Trên đời này đâu có nhiều người rộng lượng đến thế, có thể quên hết những tổn thương ngày trước chứ.
Chỉ là muốn làm cho có hình thức vậy thôi.
Có thể tin rằng cho dù những người tha thứ đó nhắc đến vết thương ngày trước cũng phải nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Vì thế tại sao phải nói ra những lời trái với lương tâm mình chứ?
Cứ nói thẳng là không muốn làm như vậy, không được sao?
Ninh Tú thở dài, “Thực ra cậu ở bên ngoài nhiều năm như vậy không về nhà, ông ấy vẫn luôn nhớ về cậu.
Nhưng mà chắc là cách chung sống của hai người không giống nhau, ông ấy cũng không thể thay đổi những cái tật đó của mình.
Ông ấy lo lắng cho cậu như không nói ra lời được.
Sau này cậu tham gia chương trình tuyển chọn tài nân, ông ấy còn kêu gọi nhân viên ở công ty giúp bầu chọn cho cậu.
Ông ta cũng từng thuê người để ủng hộ cậu, những chuyện này ông ấy không muốn cho cậu biết.
Nhưng mà những chuyện này ông cũng giấu chúng tôi mà làm, vì vậy có những lúc cậu nói ông ấy hoàn toàn không quan tâm cậu chút nào.
Câu nói này thật sự rất không công bằng.
A Tôn à, ông ấy chỉ là không hiểu làm cách nào để đối tốt với cậu mà thôi.
“
Ninh Tôn mím miệng không nói gì.
Cuối cùng, Ninh Tú chỉ có thể nói: “Cậu có cân nhắc riêng của mình, cũng đừng vì những lời nói này của tôi mà làm ảnh hưởng đến cậu.
Vẫn là tùy tâm trạng của cậu thôi, cậu muốn làm thế nào thì làm, người khác không có tư cách nói này nói nọ đâu.”
Ninh Tôn không lên tiếng, quay người rời đi.
Trên đường đi về bầu không khí có chút im lặng, ai cũng không nói gì.
Hứa Thanh Du dành thời gian để nhìn Ninh Tôn, vẻ mặt của Ninh Tôn không nói lên rằng anh ấy đang đặc biệt căng thẳng, nhũng chỉ là anh ấy trông không quá vui vẻ.
Hứa Thanh Du cũng có chút không thoải mái, cô không khó chịu vì Ninh Bang, cô chỉ nghĩ tới những chuyện của gia đình mình.
Năm đó, bố Hứa cũng vì bệnh mà mất, ông ấy cũng nằm viện trong một khoảng thời gian rất dài.
Cô ấy biết cảm giác bất lực bên giường bệnh.
Cho nên vừa rồi khi nhìn thấy Ninh Bang trên giường, thì đột nhiên cô hốt hoảng khi nhớ về những chuyện mà mình đã trải qua ngày trước.
Có những cuộc chia tay sống chết, cho dù có nghĩ thoáng ra rồi cũng không có cách nào chấp nhận được.
So với tình huống của cô thì tình huống của Ninh Tôn tốt hơn cô một chút.
Ít nhất Ninh Tôn không có một chút tình cảm nào với Ninh Bang cả.
Cho dù Ninh Bang có xảy ra chuyện thật thì anh ấy cũng không chịu đả kích quá lớn.
Năm đó lúc ba Hứa rời khỏi trần thế thì chuyện nãy đã mang lại đả kích rất lớn cho Hứa Thanh Du.
Hoàn cảnh của cô khá đặc biệt, cả nhà chỉ có ba Hứa là bảo vệ cô.
Khi mà người đó không còn nữa, cuộc sống của cô càng thêm khó khăn.
Xe dừng ở sau tầng lầu mà họ ở, Ninh Tôn không có xuống xe, anh nói với Hứa Thanh Du và mẹ Ninh, “Hai người về trước đi.
Con mua một bao thuốc lá.”
Anh ta nói đi mua thuốc chẳng qua là cái cớ.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đều biết.
Nhưng cho dù có biết thì cũng có thể hợp tác với anh ấy mà thôi.
Hứa Thanh Du chỉ ừ một tiếng: “Bác và em về nấu cơm, anh đi mau rồi về nhé.”
Ninh Tôn không nói gì cả, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du xuống xe, cùng nhau vào cửa.
Đã qua giờ ăn trưa nên bọn họ không nấu món gì.
Vậy