Thật ra những chuyện này Trang Lệ Nhã chỉ cần thương lượng với Ninh Tú là được, dù sao thì hầu như mọi thứ thuộc về nhà họ Ninh đều nằm trong tay Ninh Tú.
Vốn dĩ Ninh Tôn cũng không cần phải ở lại nghe bọn họ kì kèo về những thứ đó.
Nhưng đoán chừng bà ta muốn có người nghe thấy nỗi chua xót của mình, thế nên Trang Lệ Nhã mới đích thân chỉ điểm Ninh Tôn, bắt anh ở lại.
Mặc dù bà ta không có nói rằng anh phải đứng ra chủ trì công đạo, thế nhưng theo như ý của bà ta nói thì anh cần phải biết những chuyện này, dù sao anh cũng được xem như là một thành viên trong gia đình nhà họ Ninh.
Mọi chuyện đã đi đến hồi kết, Ninh Tôn không muốn tranh chấp bất kì thứ gì với bọn họ nữa, thế nên chỉ đành ở lại.
Lần này Trang Lệ Nhã không kiêu ngạo phách lối như mọi hôm, có lẽ bà ta cũng biết rằng lúc này ra vẻ tự cao tự đại là điều vô dụng.
Chính vì vậy bà ấy thay đổi chiêu thức, giả vờ đáng thương, bắt đầu kể lể than thở.
Bà ta nói về việc bao nhiêu năm nay bản thân chăm sóc Ninh Bang cực khổ ra sao, một thân một mình dạy dỗ hai đứa trẻ khó khăn đến nhường nào.
Có thể Ninh Tôn không biết mọi chuyện thật hư ra sao, nhưng Ninh Tú vẫn luôn ở cùng bọn họ bao nhiêu năm nay, sao lại có thể không biết.
Ninh Tú ngồi tại chỗ, bật cười thành tiếng, Trang Lệ Nhã ở nhà họ Ninh nhiều năm như vậy, đều là cơm dâng tới miệng, áo khoác tới tay.
Bà ta cũng không chưa từng chăm sóc cho Ninh Bang, trong nhà có người giúp việc, chẳng cần bà phải nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.
Hơn nữa bà ta dạy hai đứa trẻ kia ra sao mà bây giờ lại chẳng có đứa nào nên thân nên hình.
Trước đây Ninh Tương còn từng phải ngồi tù một khoảng thời gian vì tội cố ý gây thương tích cho người khác nữa kia kìa.
Thật sự lúc ấy thanh danh nhà họ Ninh thối nát cực kỳ, mặc dù đúng là những việc mà Ninh Bang từng làm không có cách nào để xoá sạch nhưng bấy giờ danh tiếng của nhà họ Ninh ra thành thế kia, ai cũng không thoát khỏi liên quan.
Những việc trong quá khứ Ninh Tú đều có thể nhẹ nhàng cho qua, không hề so đo, dù sao thì mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình khá phức tạp, có những việc không nên nói ra.
Nhưng nhìn bộ dạng kể khổ của Trang Lệ Nhã bây giờ, vừa khóc lóc vừa than vãn, Ninh Tôn không biết còn có thể chịu được, nhưng Ninh Tú thì chịu không nổi.
Ninh Tôn nhẹ nhàng vỗ về Hứa Thanh Du, đợi đến khi cô chìm vào giấc ngủ mới lẳng lặng thở dài.
Sự việc đêm nay quá ồn ào, khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi, mặc dù tất cả những chuyện ấy chẳng hề liên quan đến anh.
Trang Lệ Nhã vừa khóc vừa la, lại còn dậm chân đấm ngực, Ninh Tú dứt khoát gọi quản gia đến.
Anh ta không muốn nghe Trang Lệ Nhã bịa chuyện ăn không nói có, trực tiếp bảo quản gia dẫn theo người giúp việc đi đóng gói đồ đạc của bà ta.
Dù sao đi nữa thì tang lễ của Ninh Bang đã xong xuôi, nhà họ Ninh cũng sắp tiến hành thanh tẩy, Ninh Tú chỉ đang chuẩn bị trước.
Đương nhiên là Trang Lệ Nhã không đồng ý, than trời oán đất, nói bản thân cô nhi quả mẫu bị người ta bắt nạt.
Tình thế lúc bấy giờ thật lộn xộn, mặc dù Ninh Tôn chỉ ở một bên xem chuyện, nhưng nếu như mọi chuyện ầm ĩ đến mức này thì anh cũng xem không nổi nữa.
Hứa Thanh Du ngủ say, không hề biết gì cả, đến nửa đêm, cô đột nhiên tỉnh giấc.
Ở bên cạnh cô trống không, ngay từ đầu Ninh Tôn đã về khá muộn, nhưng nhìn lại thời gian bây giờ, thế mà anh vẫn chưa có mặt ở trên giường, vậy điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng anh hoàn toàn không ngủ mà lại đi ra ngoài rồi.
Hứa Thanh Du bước chân trần xuống giường, nhẹ nhàng đi đến mở cửa phòng.
Trong phòng khách có ánh sáng, Ninh Tôn ngồi trên ghê sô pha, mở TV nhưng lại tắt tiếng.
Trông anh cứ như đang xem TV, chỉ có điều, anh có xem thật hay không thì chẳng ai biết.
Thành thật mà nói thì trong lòng của Hứa Thanh Du có rất nhiều lời muốn nói với Ninh Tôn, cô muốn an ủi anh, nhưng bản thân lại nhớ đến tâm trạng của mình khi ba Hứa mất.
Những lúc này, nói gì cũng vô dụng.
Thêm vào đó, tình huống mà Ninh Tôn phải đối mặt còn phức tạp hơn nhiều so với cô lúc ấy, sau này nhà họ Ninh sẽ có rất nhiều việc cần phải xử lý.
Mặc dù có Ninh Tú đứng ra phụ trách, nhưng nói cho cùng, anh vẫn không có cách nào để có thể rũ sạch tất cả những mối quan hệ này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hứa Thanh Du chỉ đành trở lại giường.
Cô vùi mình vào lớp chăn, che kín cả người, nhắm mắt lại.
Ninh Tôn ngồi bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ rồi mới quay về phòng.
Thật ra Hứa Thanh Du cảm nhận được điều ấy, nhưng cô vẫn giả vờ ngủ.
Ninh Tôn nằm lên giường, đợi một lát, sau đó xoay người ôm lấy Hứa Thanh Du.
Có Ninh Tôn ở bên cạnh, cơn buồn ngủ của Hứa Thanh Du ập tới ngay lập tức.
Cô cọ vài cái vào trong lòng ngực của anh, chưa được bao lâu thì