Thời gian hoả táng của Ninh Bang được định vào buổi sáng ngày mai, sau khi hoàn tất xong xuôi mọi thủ tục là có thể rời đi.
Ở nhà tang lễ cũng không cần phải có người canh chừng, hài cốt sẽ được đặt ở đây một đêm, không có ai trông coi cũng được.
Một mớ thủ tục lộn xộn đã được Ninh Tú xử lý sạch sẽ, sau đó anh ta cùng Ninh Tôn và Hứa Thanh Du rời khỏi nhà tang lễ.
Vị trí của nhà tang lễ có hơi lệch, xung quanh đều là đất trống.
Hứa Thanh Du ngồi trong xe, quay đầu nhìn ra bên ngoài, “Một người khi sống huy hoàng bao nhiêu, đến cuối cùng cũng chỉ được như thế này.”
Ninh Tôn đáp phải, sau đó không biết anh nghĩ tới điều gì, đột nhiên thở dài, “Có điều như vậy cũng tốt, tuy là đường về của mọi người đều giống nhau, nhưng chí ít lúc ông ấy còn sống đã hưởng thụ được những gì nên hưởng thụ rồi.”
Lúc còn sống Ninh Bang đã được tận hưởng muôn vàn thú vui, bia rượu chơi bời, chưa có kiểu nào mà ông ấy chưa từng thử qua.
Chỉ là ông để lại quá nhiều phiền toái sau này cho con cái của mình mà thôi.
Tạm thời không nhắc đến những thứ khác, nhưng chắc chắn bên phía Trang Lệ Nhã sẽ không để yên cho mọi việc trôi qua như vậy.
Có điều Ninh Tôn không muốn nhọc lòng vì những chuyện ấy nữa, dù sao anh cũng chỉ chờ ngày mai hoả táng Ninh Bang xong, ngày mốt anh sẽ rời đi.
Rời khỏi nơi này, tất cả những đúng sai ở đây sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
Ninh Tôn lái xe trở về nhà tổ nhà họ Ninh trước, đợi đến khi bọn họ về đến đấy, Trang Lệ Nhã đã có mặt.
Trước đó còn bảo rằng bản thân bị bệnh tới mức không đứng dậy nổi, ấy vậy mà Ninh Bang vừa mới được tiễn đi xong thì bà ta lập tức xuất hiện.
Tầm mắt của Hứa Thanh Du nhanh chóng dán chặt trên người của Trang Lệ Nhã.
Thoạt nhìn thì đúng là Trang Lệ Nhã trông có hơi chật vật thật, mặc dù bà ta đã trang điểm tỉ mỉ nhưng những vết sưng đỏ trên mặt vẫn rất rõ ràng, còn có thể nhìn thấy vết cào nhàn nhạt.
Chắc chắn là bị mẹ Ninh đánh.
Bà ta mặc áo cao cổ, không biết có phải ở trên cổ cũng có vết thương hay không.
Dường như Ninh Tú và Ninh Tôn đều không chú ý đến sự bất thường của Trang Lệ Nhã, cả hai người không ai nói chuyện với bà ta, ngồi trong phòng khách gọi quản gia đến.
Quản gia đi vào phòng khách cũng không thèm để tâm đến Trang Lệ Nhã, chỉ hỏi hai người bọn họ có việc gì không.
Ninh Tú thở dài, thật tình thì Hứa Thanh Du có thể nhận ra rằng anh ta cũng rất mệt.
Hai ngày qua, mặc dù có Ninh Tôn và quản gia ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng hầu hết mọi việc đều do Ninh Tú đích thân giải quyết.
Những người đến viếng thăm, Ninh Tôn chẳng biết được bao nhiêu người nhưng gần như Ninh Tú đều biết cả, anh ta phải tiếp đãi và chào hỏi từng người một.
Hứa Thanh Du nhớ tới lúc cô đưa tang ba Hứa, mặc dù khi ấy cũng có rất nhiều thân thích đến giúp đỡ nhà cô, nhưng sau khi kết thúc lễ tang, mẹ Hứa vẫn mệt tới mức nằm liệt giường.
Có thể tưởng tượng được Ninh Tú đã phải mệt đến mức nào.
Ninh Tú dựa vào sô pha, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, “Hai ngày nay ông tìm người đến đây quét tước vệ sinh lại một lượt, không cần phải lo lắng đến những việc khác, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì ông cũng nên nghỉ ngơi đi, tôi cho ông nghỉ hai ngày, mọi người đều cạn kiệt sức lực rồi.”
Quản gia nhanh chóng đáp lại không sao, nghĩ rồi mới hỏi Ninh Tú, “Vừa nãy luật sự có gọi đến đây, hỏi khi nào chúng ta mới xử lý xong mọi chuyện.”
Luật sư chủ động liên hệ với họ, nhất định là vì di chúc.
Trang Lệ Nhã, Ninh Tiêu, Ninh Tương, cả ba người đều đang chờ ở trong phòng khách, vừa nghe quản gia nhắc đến luật sư, sắc mặt của bọn họ đều đồng loạt thay đổi.
Dường như Ninh Tú không vội, “Đợi đến khi chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi hẵng tính tiếp, hai ngày nay mệt như vậy, nếu như bọn họ có gọi đến một lần nữa thì ông cứ nói với bọn họ, chờ khi nào chúng ta rảnh rồi tôi sẽ chủ động liên hệ bọn họ.”
Trang Lệ Nhã ngồi bên cạnh há hốc mồm, tựa như có điều gì muốn nói, nhưng rốt cuộc chỉ đành nuốt trở về.
Sau bao nhiêu chuyện, bà ta hẳn là nên biết rằng trong cái nhà này bà ấy bị ghét đến mức nào.
Lúc này mà đứng ra phản bác thì nhất định sẽ bị mắng ngược lại.
Trang Lệ Nhã không nói lời nào, Ninh Tiêu và Ninh Tương cũng không lên tiếng.
Ninh Tôn ngồi thêm một lúc nữa mới nói, “Nếu như ở đây đã không còn việc gì nữa, vậy thì tôi đi trước.”
Ninh Tú ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Hai ngày nay cậu cũng mệt chết rồi, nếu như có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu sau.”
Ninh Tôn đáp được, sau đó cùng Hứa Thanh Du đứng lên, “Ngày mai hoả táng chôn cất xong xuôi, ngày mốt tôi phải lên máy bay trở về, sau này có chuyện gì thì cứ liên hệ cho tôi là được.”
Trang Lệ Nhã không nghĩ Ninh Tôn sẽ rời đi nhanh như vậy, không nhịn được mà hỏi, “Ông ấy vừa mới chôn xong mà cậu đã đi ngay, chẳng lẽ cậu không chờ được thêm một lúc nữa hay sao?”
Ninh Tôn thật sự không muốn nói chuyện với Trang Lệ Nhã, anh vờ như không nghe thấy