Ninh Tôn kiểm tra vết thương sau tai mẹ Ninh một chút.
Vết thương cũng không sâu, nhìn thì ít nhiều vẫn có chút nhìn thấy mà đau lòng.
Ninh Tôn nghĩ nghĩ, rồi dán băng keo cá nhân trở lại lần nữa: “Gần đây chú ý một chút, đừng để dính nước, mặc dù vết thương không quá sâu, nhưng diện tích khá to, cũng dễ bị nhiễm trùng.”
Mẹ Ninh gật gật đầu, vén tóc: “Tiểu Du đã xử lý rất tốt cho mẹ ròi, bây giờ cũng không cảm thấy đau nữa.”
Thực sự mặc dù vết thương nhìn hơi lỳ quặc, nhưng nói thật thì không đau lắm.
Ninh Tôn nghĩ nghĩ, hơi buồn cười: “Tại sao còn có thể đánh nhau với bà ta? Hai người ai chọc ai vậy?”
Chủ đề này đã nói đến đây, mẹ Ninh cũng liền cao hứng, kể một lượt từ đầu đến đuôi tỉ mỉ chuyện ngày hôm đó đánh nhau cùng với Trang Lệ Nhã.
Đại khái cũng là do Trang Lệ Nhã ở trong điện thoại nhã nhặn hẹn gặp bà muốn nói chuyện, kết quả gặp nhau nói vài câu liền muốn động tay.
Đương nhiên mẹ Ninh không thể nhẫn nhịn, bà bắt đầu đánh trước, sau đó chiến thắng áp đảo.
Mẹ Ninh khua tay múa chân nói cho Ninh Tôn biết mình đánh người như thế nào.
Cũng không biết trong lời bà kể có gia giảm hay không, nhưng nghe bà nói thì không có chịu thiệt thòi.
Ninh Tôn cũng hiểu tính nóng nảy của mẹ Ninh, vậy nên nghe xong liền gật gật đầu: “Về sau cố gắng đừng động tay nữa.”
Mẹ Ninh “hừ” một cái, hơi kiêu ngạo: “Nếu bà ta không chọc đến mẹ, mẹ chắc chắn sẽ không chủ động tìm bà ta, nhưng bà ấy đụng đến mẹ trước, mẹ không thể chiều theo được.”
Cả đời này của bà chỉ chịu thiệt thòi duy nhất trên người Ninh Bang, từ đó trở về sau bà liền tự nói với chính mình, về sau chỉ có thể là bà ăn hiếp ăn người khác, cũng không để bị bất kì ai bắt nạt nữa.
Ninh Tôn không nói gì nhiều, mấy người xem tivi một lúc rồi cũng đi ngủ.
Ngày hôm sau hỏa táng Ninh Bang, thầy pháp xem đã giờ, thời gian hỏa táng hơi sớm, vậy nên Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều đi ngủ sớm.
Hai người cả đêm đều không ngủ ngon, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy rồi, dọn dẹp một chút, sau đó lái xe đi đến nhà tổ họ Ninh.
Bên đó Ninh Tú cũng đã thức dậy rồi, thầy pháp cũng đã đến, chuẩn bị một đống các thứ ngổn ngang.
Hứa Thanh Du từng làm qua tang sự của ba mình, nhưng bây giờ nhìn thấy đồ thầy pháp chuẩn bị,cô vẫn không thể gọi ra tên, hoàn toàn không hiểu những cái này dùng làm cái gì.
Những đồ này đều được chuyển vào trong xem nói là sau khi hỏa táng Ninh Bang cũng đốt hết những đồ này.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi qua không giúp được gì nhiều, chỉ ở bên cạnh nhìn.
Trang Lệ Nhã chưa dậy, tình trạng cũng như hôm qua, bản thân không dậy nổi.
Nhưng chung quy bà ta có thật sự dậy không nổi hay không cũng không có người nào quan tâm, bây giờ đối với nhà họ Ninh, thật sự thì người này có cũng được không cũng được.
Trong nhà đều đã chuẩn bị xong, cũng đi đến nhà tang lễ.
Thời gian của bọn họ hơi sớm, chỗ nhà tang lễ vẫn chưa bắt đầu làm, Ninh Tú đã nhét tiền cho bọn họ, nên mới được sắp xếp làm người đầu tiên của ngày hôm nay.
Đợi sau khi xe bọn họ đến, nhà tang lễ cũng đã có người đợi.
Linh cữu của Ninh Bang được người đẩy đến, thầy pháp lại cầm rất nhiều đồ, quấn quanh di hài lẩm bẩm.
Nói cái gì Hứa Thanh Du cũng không nghe rõ, đại khái giống như là niệm để cho người chết đầu thai các loại.
Sau đó linh cữu được đẩy đến chỗ lò thiêu, nhân viên công tác đi đến, quay đầu nhìn Ninh Tú và Ninh Tôn: “Có muốn gặp ba lần cuối hay không?”
Ninh Tương đi đến, Ninh Tiêu thì không, nói là ở nhà chăm sóc Trang Lệ Nhã.
Ninh Tú quay đầu nhìn Ninh Tương: “Cô có muốn nhìn lần cuối không?”
Ninh Tương do dự một lúc rồi mới lắc đầu: “Không nhìn.”
Nhân viên công tác không có biểu cảm gì đặc biệt, nghe bọn họ trả lời vậy, trực tiếp đẩy quan tài đến khu vực hỏa thiêu.
Những người còn lại ở bên ngoài đợi.
Bởi vì không cần xếp hàng, nên thời gian vẫn khá nhanh, gần nửa tiếng sau cũng đi ra.
Thầy pháp cầm hai đôi đũa đỏ đi đến, đưa cho Ninh Tú và Ninh Tôn, bảo bọn họ lấy hài cốt của Ninh Bang bỏ vào trong hũ tro cốt.
Hứa Thanh Du đã từng nhìn thấy hỏa táng của ba Hứa.
Những cái này không giống