Tống Kình Vũ nhướng mắt nhìn Ninh Tôn, sau đó nhìn Hứa Thanh Du rồi anh ta lại chậc chậc lên mấy tiếng.
Thực ra nụ cười trên mặt anh ta cũng không biểu thị quá rõ ràng, nhưng Hứa Thanh Du vẫn có thể nhìn thấy.
Trong bất cứ tình huống nào thì Tống Kình Vũ luôn mỉm cười với Hứa Thanh Du.
Nhưng trên mặt anh ta cứ ẩn dật một chút thâm ý.
Hứa Thanh Du có hơi giật mình, và sau đó nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình.
Cô không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, cô luôn cảm thấy nụ cười trên mặt Tống Kình Vũ vừa rồi biểu thị rất nhiều ý nghĩa.
Chỉ là năng lực của cô có hạn, nên cô không phân tích nó có ý nghĩa gì.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không thương lượng gì với nhau, Ninh Tôn đã nói: “Chúng tôi tin tưởng vào anh Tống, vậy anh Tống nghĩ chúng tôi nên đầu tư bao nhiên là thích hợp?”
Tống Kình Vũ nhìn quanh hai người họ.
Sau đo anh ta nhìn vào Ninh Tôn, sau đó anh thảo luận về bối cảnh của việc đầu tư.
Tống Kình Vũ không thể đưa ra số tiền cụ thể đầu tư tiếp theo, điều đó vẫn phụ thuộc vào sự lựa chọn của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du không hiểu những điều này cho lắm, thậm chí Tống Kình Vũ cũng đã dạy kèm cho cô ấy vài lần trước đó, nhưng cô ấy thực sự rất tệ những thứ này và không thể hiểu được chúng.
Những thứ này có thể Ninh Tôn hiểu rõ hơn Hứa Thanh Du nhiều.
Vì vậy Hứa Thanh Du không quan tâm gì mấy, tất cả mọi chuyện cô đều đẩy cho Ninh Tôn.
Người phục vụ bưng các món ăn lên, Hứa Thanh Du chỉ cúi đầu ăn, thỉnh thoảng lại nghe thấy Ninh Tôn và Tống Kình Vũ bàn bạc gì đó.
Cô ấy muốn hiểu, nhưng khả năng của cô ấy thực sự có hạn.
Tống Kình Vũ và Ninh Tôn nói chuyện rất vui.
Hai người họ nói chuyện thì Hứa Thanh Du không thể chen vào cuộc nói chuyện của họ.
Giữa bữa ăn, điện thoại của Hứa Thanh Du có rung lên vài lần.
Cô ấy sờ sờ mới lấy ra xem.
Những tin nhắn trong điện thoại là Tần Niên gửi cho cô.
Chủ yếu là hỏi Hứa Thanh Du gần đây như thế nào, cuộc sống có cài gì mới hay không.
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ là Nam Nhạc gửi cho cô.
Nếu như Nam Nhạc cứ bám mãi không tha như vậy thì cô chắc chắn sẽ nói cho ra lẽ với Nam Nhạc.
Hứa Thanh Du bỏ điện thoại dưới bàn và nhắn tin với Tần Niên.
Tần Niên có lẽ cũng không quá bận, nên lập tức gửi lại tin nhắn cho cô ấy, nói rằng gần đây cô rất chú ý đến động thái của giới giải trí.
Thực ra nói là chú ý đến động thái của giới giải trí thì chẳng qua là để ý đến những người lúc trước đã từng dây dưa với Hứa Thanh Du và Ninh Tôn.
Bây giờ Tần Niên là người bôi đen hàng đầu của những người đó.
Tần Niên nói bên chỗ Hoàng Tương có chút động tĩnh gì thì sẽ bị người ta mắng chửi, bên chỗ Nam Nhạc cũng thế.
Hình như gần đây bên chỗ Nam Nhạc lại chụp ảnh bìa cho một người nghệ sĩ thích giở bệnh ngôi sao.
Tiêu chí của cô ta trước giờ rất cao, nhưng mà lần này bị người khác mắng chửi cũng rất thẻm.
Ngay cả những người nổi tiếng tên tuổi cũng tham gia, và nhiều người đã lên tiếng tẩy chay tạp chí này.
Ngay cả người hâm mộ của những người nổi tiếng tên tuổi cũng lên tiếng yêu cầu những người nổi tiếng tránh xa Nam Nhạc, vì nó có thể bị Nam Nhạc lợi dụng để tạo chủ để thêm lần nữa.
Người hâm mộ luôn là những người vô lý, cộng với việc họ mong muốn được bảo vệ những người nổi tiếng mà họ yêu thích.
Vì vậy việc lấy lại danh tiếng của Nam Nhạc rất không khả thi.
Hơn nữa, cô còn bị mắng thậm tệ hơn.
Lúc mà Tần Niên nói những chuyện này với Hứa Thanh Du, dù không gửi thoại chỉ gửi tin nhắn để biểu đạt.
Nhưng mà Hứa Thanh Du cũng có thể cảm giác được Tần Niên rất ghét Nam Nhạc.
Nói thế nào nhỉ, nếu như là trước đây thì Hứa Thanh Du sẽ cảm thấy không đến nỗi nào như vậy.
Nhưng bây giờ Nam Nhạc không chỉ chú ý đến Ninh Tôn, mà còn quấy rầy cô ấy.
Vì vậy Hứa Thanh Du chỉ trả lời tin nhắn của Tần Niên: Nam Nhạc cũng đáng đời lắm.
Trước giờ tình khí của Hứa Thanh Du rất tốt, hiếm khi thấy cô ấy sẽ nói người khác như thế này.
Vì vậy ngay lập tức bên chỗ Tần Niên đã nhận ra điều gì đó không đúng.
Cô ấy trực tiếp gọi điện tới.
Hứa Thanh Du nắm chặt điện thoại, suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy, “Hai người nói chuyện trước đi, em đi ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng chỉ cần cầm điện thoại rồi quay người đi là được, không ngờ Ninh Tôn lại đột nhiên quay đầu nhìn cô với vẻ mặt rất nghiêm túc, “Em nghe điện thoại của ai vậy?”
Hứa Thanh Du có chút muốn cười một tiếng, nhưng cũng có chút bất lực, “Là Tần Niên đó.
Hai bọn em muốn nói riêng một số chuyện mà thôi.”
Ninh Tôn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, “Được, em đi đi.
Nói vài câu thôi rồi trở lại nhé, một lát nữa thì món nào cũng nguội đó.”
Hứa Thanh Du thuận tay vỗ vỗ lên vai của Ninh Tôn, “Được rồi, em hiểu rồi.”
Khi cô cầm điện thoại và đông cửa phòng lại, cô tình cờ thấy Tống Kình Vũ đang nhìn về phía mình.
Vẻ mặt của Tống Kình Vũ hơi nghiêm túc, nhưng cũng không phải là nghiêm túc lắm.
Vẻ mặt này cũng giống nhưng vẻ mặt hồi nãy mà anh đã nhìn Hứa Thanh Du, có chút thâm ý.
Hứa Thanh Du không biết tại sao mình lại lóng ngóng, cô đóng cửa lại, chớp mắt vài cái, sau đó hít một hơi thật sâu, sau đó quay người đi ra ngoài hành lang.
Hứa Thanh Du nghe điện thoại của Tần Niên, vừa bấm nghe một cái là bên chỗ Tần Niên đã lên tiếng, “Có chuyện gì, có chuyện gì vậy.
Cậu và Nam Nhạc đã xảy ra chuyện gì vây.
Tiểu Du Du à, lúc trước tính tình củacậu không như vậy đó.
Giữa hai người có phải đã xảy ra tranh chấp gì không? “
Hứa Thanh Du nở nụ cười, “Mình là một người không biết kiêng dè hay sao chứ.
Với