Khi mẹ Ninh nói điều những này, trong lòng của Hứa Thanh Du cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Cô ấy không hiểu biết rõ lắm về người đàn ông đó.
Nhưng mà cô cứ cảm giác thời gian mà người đàn ông đó xuất hiện có chút không đúng.
Lúc khó khăn thì không thấy xuất hiện, nhưng khi thấy cuộc sống của mẹ Ninh tốt hơn thì lại mò ra.
Với chuyện này không biết đặt vào trong tình cảnh của bất kì ai thì cũng nên suy nghĩ kĩ.
Hứa Thanh Du cũng sợ mẹ Ninh bị lừa.
Bây giờ khó khăn lắm bà ấy mới lấy lại sự nghiệp.
Nếu như lại gây ra chuyện gì đó nữa thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến bản thân và sự nghiệp hiện tại.
Mẹ Ninh cũng biết Hứa Thanh Du đang lo lắng cái gì, bà dựa vào ghế sô pha, “Lúc trước bác đã đảm bảo với chị Thái, sẽ không bao giờ tạo ra bất cứ tin đồn lộn xộn nào nữa.
Con cứ yên tâm đi, trong lòng bác đều hiểu cả, cái gì nên làm và cái gì không nên làm”
Cuộc đời của bà ấy bị hủy hoại một lần ở trong tay Ninh Bang.
Từ đó về sau chuyện tình cảm không còn là vấn đề quan trọng để bà ấy suy nghĩ nữa.
Con người mà, trước tiên phải biết ích kỉ, phải nghĩ cho bản thân mình trước, sau đó mới có tư cách lo nghĩ cho người khác.
Mẹ Ninh cũng biết Hứa Thanh Du nói đi ăn chỉ là cái cớ, nên bà cầm điện thoại di động của mình nói: “Bác có gọi một số đồ ăn ngoài, bên con chắc cũng ăn rồi nhỉ?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, “Hôm nay, Ninh Tôn có việc phải làm, anh ấy đi gặp người bên chỗ quay phim.
Vì vậy tối nay con chỉ ăn cho qua bữa mà thôi.”
Mẹ Ninh cầm điện thoại lướt lướt vài cái, sau đó bà bỏ điện thoại xuống, “Bây giờ, bác chỉ chờ ngày vào đoàn để quay phim.
Nếu không thì ngày nào cũng rảnh rang như thế này chắc cũng náo ra chuyện gì đấy.”
Bây giờ, Hứa Thanh Du cũng muốn Ninh Tôn vào đoàn, để cô có thể hưởng thụ những ngày tháng thoái mái.
Nhưng thật ra cô cũng có chút mâu thuẫn, cô không muốn cách xa Ninh Tôn trong một khoảng thời gian quá lâu, nhưng lại muốn đi làm giống những người bình thường.
Tay phải tay trái đều là tay, cái nào cô cũng không thể nào bỏ được.
Trạng thái của mẹ Ninh không được tốt cho lắm, khi ngồi ở ghế sô pha nói chuyến bà ấy luôn thất thần.
Hứa Thanh Du cũng không biết có phải vì người đàn ông đó đã ảnh hưởng đến bà hay không.
Hứa Thanh Du không hiểu rõ lắm về mối quan hệ của mẹ Ninh và người đàn ông đó.
Nhưng mà chắc cũng không sâu đậm bằng Ninh Bang.
Sau đó Hứa Thanh Du ngập ngừng hỏi mẹ Ninh, “Người đan ông đó độc thân hay sao ạ.
Ý của con là không có con cái gì cùng sống chúng với ông ta sao.”
Mẹ Ninh lắc đầu, “Con cái nhà ông ấy đã kết hôn, cũng không có việc gì liên lụy đến ông ấy cả.
Mối quan hệ lúc đầu của mẹ và ông ấy chỉ là đồng cảm lẫn nhau mà thôi.”
Nhưng mà nói như thế nào hai người họ cũng sống chung trong khoảng thời gian dài như vậy.
Ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với nhau.
Ông ta có thể tìm đến đây.
Một mặt mẹ Ninh cảm thấy có chút an ủi, một mặt lại thấy có chút hối tiếc.
Thực ra nếu trong lúc bà ấy khó khăn nhất mà người đàn ông đó có thể tìm đến để an ủi thì lúc này bà có thể mềm lòng hơn.
Nhưng người đàn ông đã chọn biến mất khi bà cần sự giúp đỡ nhất.
Rời đi bặt vô âm tín, cuối cùng lúc bà ấy đã không còn khó khăn thì lại xuất hiện, còn ở trước mặt bà ấy nói những lời như nhớ bà ấy, không rời xa bà ấy được.
Ông ta còn tức giận và ra sức phàn nàn.
Vì vậy bà ấy càng không thể quay đầu lại.
Chờ hơn nửa tiếng, đồ ăn ngoài đã đến.
Mẹ Ninh bắt đầu ăn cơm, Hứa Thanh Du thấy trời cũng khá tối nên chào tạm biệt mẹ Ninh để về nhà.
Cô đi ra từ nhà mẹ Ninh, sau đó chậm rãi đi về hướng nhà mình.
Kết quả mới đi được một lát thì lại thấy người đàn ông đã ruồng bỏ mẹ Ninh đứng ở chỗ ngã rẽ.
Sau một khoảng thời gian dài như vậy, người đàn ông đó vẫn ở đấy.
Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc nên bất tri bất giác cô dừng lại.
Người đàn ông thấy Hứa Thanh Du liền quay người lại, “Xin chào.”
Xem dáng vẻ của ông ta chắc là đang đợi cô ấy.
Hứa Thanh Du mím môi gật đầu với người đàn ông, “Ông tìm tôi sao?”
Người đàn ông có vẻ ngượng ngùng, “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi.”
Ông ta nói xong liền hỏi: “Cô đã ăn cơm chưa? Tôi mời cô một bữa nhé.”
Hứa Thanh Du vừa nhớ ra bên chỗ cô đã nấu xong cơm và cô đến đây để kêu mẹ Ninh, vì vậy cô vội vàng giải thích, “Không cần đâu ạ.
Vừa này tâm trạng của bác có chút không tốt, nên tôi đã tự nấu mì, tôi đã ăn ở nhà bác ấy rồi.”
Người đàn ông gật đầu, “Có thể làm phiền cô một chút ít thời gian được không.
Tôi có đôi lời muốn nói với cô.”
Thực ra thì theo mối quan hệ trước mắt thì người đàn ông muốn nhờ Hứa Thanh Du làm gì cũng không được.
Nếu ông ta muốn nói gì thì có thể gặp mặt trực tiếp mẹ Ninh hoặc Ninh Tôn nói cũng được.
Nhưng Hứa Thanh Du do dự một lúc, sau đó cô cũng gật đầu.
Ninh Tôn không ở nhà.
Lúc này cô cũng có thể tính là đang đại diện cho Ninh Tôn.
Cô cũng muốn biết người đàn ông đó đến đây với mục đích gì.
Bây giờ, dù nói mẹ Ninh muốn trở mình làm lại sự nghiệp nhưng mà hoàn cảnh của bà ấy cũng không tốt cho là mấy.
Sau này nếu có bất cứ tin đồn không tốt nào được truyền ra thì đều có