Vừa nãy khi Nam Nhạc nhận được điện thoại của chị Thái, cả người không khỏi ngây ngốc.
Về tình cảm của Nam Nhạc dành cho Ninh Tôn, cô ta không muốn cho chị Thái biết, Ninh Tôn là nghệ sỹ trong tay chị ta, nếu như nói ra chuyện này, nhất định sẽ khiến chị Thái thay đổi cách nhìn về cô ta.
Cô ta biết chị Thái sẽ rất tức giận khi nghe được chuyện này, đặc biệt là khi bây giờ cô ta lại còn hợp tác với các tổ tiết mục, muốn chặt đứt đường ra của Ninh Tôn.
Nhất định chị Thái sẽ không bỏ qua chuyện này.
Trong cuộc gọi vừa nãy, mặc dù hai người bọn họ không cãi nhau, nhưng nói chuyện cũng không được suôn sẻ cho lắm.
Nam Nhạc giải thích rằng bản thân không hề ra tay ngán đường Ninh Tôn, nhưng rất rõ ràng là chị Thái không tin cô ta.
Điều này Nam Nhạc có thể lí giải được, mặc dù không biết vị đạo diễn kia nói gì với Ninh Tôn, nhưng nhất định sẽ không dễ nghe.
Nam Nhạc không gọi điện dò hỏi vị đạo diễn kia mọi chuyện ra sao, dù sao thì người ta cũng muốn giúp cô ta, trước đây quả thực là cô ta đưa ra lời đề nghị muốn giới thiệu tài nguyên cho Ninh Tôn, thế mà anh vẫn từ chối cô ta.
Trong giới bọn họ vẫn luôn có những người xấu tính, bị người khác từ chối là một điều rất xấu hổ, thế nên vị đạo diễn kia mới thay cô ta xả giận.
Chỉ là mọi chuyện đi đến nước này, làm Nam Nhạc không khỏi đau đầu.
Đây không phải là chuyện mà có thể thông qua một hai câu giải thích là được.
Nam Nhạc ngồi trong xe, mím môi do dự hơn một lúc lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Ninh Tôn thêm một lần nữa, “Tôi không biết đạo diễn Thôi đã nói gì với anh, nhưng tôi không hề có ý đó, sao tôi có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy được.”
Ninh Tôn không quan tâm cô ta có ý gì, anh nghĩ rằng việc này bị lộ ra ngoài cũng tốt thôi, cuối cùng bản thân đã có lý do để Nam Nhạc phải tránh xa anh ra.
Cho nên sắc mặt của Ninh Tôn vẫn rất bình tĩnh, hoặc cũng có thể nói là lạnh nhạt, “Không sao, tôi không để ý đến điều đó.”
Anh đã nói như vậy rồi, Nam Nhạc cũng chẳng còn gì để nói thêm.
Cô ta mang theo tâm trạng bất an chạy đến đây, chính là vì muốn giải thích cho Ninh Tôn biết rằng sao bản thân lại có thể vì không có được anh mà lại ra tay đối phó anh kia chứ.
Nhưng từ thái độ của Ninh Tôn, trong lòng Nam Nhạc đã hiểu rõ, cho dù bản thân có như thế nào đi nữa, trên cơ bản là anh đều sẽ không thèm để tâm đến cô ta.
Nam Nhạc hít một hơi thật sâu, “Tôi mặc kệ anh có để ý hay không, tôi còn đang dự định nói với anh mọi chuyện một cách rõ ràng, tính tình của tôi đúng là không tốt lắm, lòng dạ cũng có hơi hẹp hòi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với anh như vậy, chắc là đạo diễn Thôi đã hiểu lầm ý tôi, tôi sẽ nói chuyện này thật rõ ràng với bọn họ.”
Ninh Tôn không nói lời nào, chỉ nhìn Nam Nhạc.
Nam Nhạc không thích ánh mắt khi Ninh Tôn nhìn cô ta, vô cùng xa lạ và kháng cự.
Rõ ràng là lúc ban đầu, khi hai người chụp bìa tạp chí với nhau, Ninh Tôn đối xử với cô ta rất khách sáo.
Những lần kế tiếp khi cô tiếp xúc với Ninh Tôn, anh cũng đối xử với cô ta rất hoà nhã.
Nam Nhạc không biết từ lúc nào mà mối quan hệ giữa cô ta và Ninh Tôn đã ngày một xa.
Rõ ràng là cô ta đang nỗ lực không ngừng để có thể sánh đôi bên Ninh Tôn, thế vậy mà khoảng cách của hai người lại mỗi lúc một lớn.
Trước cửa khu dân cư dòng người tấp nập, xe cộ tới lui không dứt, Ninh Tôn hơi ngừng lại, sau đó lùi về sau vài bước nói, “Nếu như cô không còn chuyện gì muốn nói nữa, vậy thì tôi đi đây, ở đây có rất nhiều người, nếu bị chụp được sẽ gây ảnh không tốt.”
Ảnh hưởng, ảnh hưởng, tại sao Ninh Tôn lại để ý đến cách nhìn của người khác như thế?
Tâm trạng của Nam Nhạc hơi bực bội, “Có cái gì mà gây ra ảnh hưởng không tốt, cùng lắm chúng ta chỉ nói với nhau vài câu, đâu có sao đâu chứ?”
Giọng điệu của Ninh Tôn không nóng không lạnh, “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng nếu như để bạn gái tôi biết được, cô ấy sẽ không vui, tôi không muốn cô ấy phải bận tâm.”
Nam Nhạc bật cười, một nụ cười đầy sự tự giễu, “Được được được, anh nói vậy thì tôi hiểu rồi, Ninh Tôn, anh làm tốt lắm.”
Dứt lời, Nam Nhạc trực tiếp kéo cửa sổ xe lên, nhanh chóng lái xe rời đi.
Ninh Tôn xoay người đi vào trong khu dân cư.
Nam Nhạc thông qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy được bóng dáng của Ninh Tôn, cô ta mím môi, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.
Phàm là người có đầu óc, thấy cô ta cho bản thân không biết bao nhiêu lợi lộc như thế, nhất định đều sẽ đội nghĩa mang ơn.
Nhưng chẳng hiểu thế nào mà Ninh Tôn lại giống như đầu gỗ vậy, không biết cám ơn người khác, không biết nhìn rõ tình hình bây giờ đang như thế nào.
Cô Hứa Thanh Du kia có là cái gì, sao có thể so sánh với cô ta được?
Càng nghĩ Nam Nhạc lại càng cảm thấy tức giận, càng nói lại càng muốn phát điên.
Thậm chí, có chốc lát trong tâm trí của cô ta thật sự đã nổi lên suy nghĩ, nếu như bọn họ cho