Hứa Thanh Du cũng không phải là muốn giải thích thay Nam Nhạc cái gì.
Nam Nhạc rơi vào kết cục như vậy, trong lòng cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cô ta là người chỉ xét chuyện không xét người.
Cô ta cảm thấy trong những lời phó đạo diễn kia nói có phần đúng sự thật nhưng chắc chắn trong đó cũng trộn lẫn lời nói dối, nói quá lên.
Chẳng qua phó đạo diễn này có thể biết được chuyện này thì giữa anh ta và Nam Nhạc nhất định cũng có những mối quan hệ chung.
Mối quan hệ giữa người với người luôn phức tạp như vậy, Hứa Thanh Du suy nghĩ những chuyện này là lại đau đầu.
Trong giới giải trí này, bạn bè không phải bạn bè, kẻ thù không phải kẻ thù, thật sự rất khó hiểu.
Ai biết được liệu những người bạn ngày hôm nay có đâm một dao sau lưng vào ngày mai hay không.
Như những gì bọn họ đã nói, tất cả chỉ là tình bạn bong bóng.
Mẹ Ninh nhìn hơi mệt, bà ta dựa vào ghế sô pha, mơ mơ màng màng sắp nhắm mắt lại ngủ.
Hứa Thanh Du kêu bà ta nhanh chóng về phòng đi ngủ đi.
Mẹ Ninh chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Tiếp theo chắc là bác có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Mặc dù nói bận rộn thì tốt hơn nhưng lại bận nhanh như vậy thật sự có chút không quen.”
Hứa Thanh Du gật đầu rồi đi vào phòng dành cho khách cùng với mẹ Ninh để giúp bà ta lấy chăn gối ra, “Còn không phải là như vậy sao.
Trước đây con từng nghĩ ra ngoài làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều là rất tốt nhưng bây giờ thực sự sống như thế này thì con lại cảm thấy rất khó chịu.”
Không chỉ khó chịu bởi vì không nhìn thấy Ninh Tôn mà còn có một điều nữa là cuộc sống làm việc cũng không tốt như cô ta tưởng tượng.
Vì trước đây chưa từng đi làm công ty nên cô ta nghĩ về nơi làm việc quá đơn giản.
Chờ đến khi bản thân mình thật sự tham gia vào đó cô ta mới biết vòng nào cũng có những quy tắc cố định riêng.
Mà cô ta vừa ra trận hình như đã phá vỡ một số quy tắc cho nên tình cảnh tiếp theo sẽ có một chút khó khăn.
Mẹ Ninh thật sự rất mệt, bà ta đi qua nằm lên giường luôn rồi tìm một tư thế thoải mái “Bác đi ngủ trước một giấc đã, con không cần để ý đến bác làm gì, cứ làm việc của con đi.”
Hứa Thanh Du vâng một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.
Cô ta suy nghĩ rồi đi tủ lạnh cầm một số nguyên liệu nấu ăn ra để chuẩn bị lát nữa nấu.
Mẹ Ninh ở đây nên cô ta chọn nấu hai món mẹ Ninh thích.
Nếu không phải Ninh Tôn không ở nhà thì lúc này giống như quay trở lại về quãng thời gian lúc trước.
Hứa Thanh Du chuẩn bị nguyên liệu kỹ càng trước sau đó quay về phòng.
Mẹ Ninh đang ngủ, cô ta do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định nằm lên giường chợp mắt một lát.
Giấc ngủ này khá dễ chịu, cô ta còn nằm mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Cô ta mơ thấy mình kết hôn với Ninh Tôn sau đó sinh ra một cô con gái kháu khỉnh, dễ thương.
Hứa Thanh Du ở trong mộng gần như sắp cười tỉnh, lúc tỉnh lại cảm giác hạnh phúc kia còn đầy ắp trong ngực.
Hứa Thanh Du đi ra khỏi phòng.
Mẹ Ninh còn chưa tỉnh, cô ta đi phòng bếp nấu cơm trước.
Còn chưa nấu xong đồ ăn mẹ Ninh đã mở cửa đi ra.
Bà ta duỗi lưng một cái rồi chậm rãi đi tới.
Hứa Thanh Du chờ đến khi mẹ Ninh đi đến cửa phòng bếp mới mở miệng, “Sao bác không ngủ thêm chút nữa ạ?”
Mẹ Ninh dựa vào khung cửa khoanh hai tay lại, “Bị một cú điện thoại đánh thức rồi không ngủ được nữa.”
Hứa Thanh Du không hỏi bà ta là ai gọi điện thoại, chẳng qua mẹ Ninh đã tự nói, “Chính là người đàn ông mà con đã gặp trước đây, ông ta lại gọi điện thoại cho bác.”
Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, cô ta quay đầu nhìn rồi hỏi, “Nói cái gì vậy ạ?”
Mẹ Ninh cười hai tiếng trước rồi mới nói, “Cũng không nói cái gì tử tế, chỉ là nói bây giờ ông ta sống không tốt lắm, ngày nào cũng rất buồn khổ.
Cũng không biết ông ta nói với bác mấy cái này làm cái gì.”
Hứa Thanh Du quay lại nấu tiếp, “Muốn tìm kiếm sự thương hại từ chỗ bác à?”
Giọng điệu của mẹ Ninh có chút khẽ trào phúng, “Không biết nữa, người tiến tới lúc ấy là ông ta, người xoay lưng đi là ông ta.
Đến bây giờ người níu kéo dông dài cũng là ông ta.”
Sau đó mẹ Ninh lại nói một số chuyện khác, “Hai người sống cùng nhau, lúc đó con gái ông ta mang thai là do bác chăm sóc.
Sau đó bác muốn trở lại ngành giải trí.
Bác không cam tâm, con hiểu chuyện này đúng không? Nhưng ông ta lại không đồng ý, còn nói rất nhiều lời khó nghe, bác cũng không muốn lặp lại mấy lời kia làm gì.
Tiếp thì bọn bác chiến tranh lạnh mấy ngày, ông ta dẫn con gái ông ta về nhà chồng, ông ta cũng đi rồi ở lại bên đó hai ngày.
Hai ngày đó bác và ông ta không liên lạc gì với nhau.
Lúc đó bác đã biết chút tình cảm này thật sự không đáng tin.”
Giữa hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn thì người đàn ông kia luôn có nơi để đi bất cứ lúc nào còn bà ta chỉ có thể ở yên một chỗ.
Con