Hứa Thanh Du bước vào cửa, một bên đang cởi giày, một bên đang định đi về hướng phòng khách.
Kết quả mới đi được vài bước cô mới phát hiện ra có gì đó không đúng cho lắm.
Cô nhớ lúc mình đi làm thì cô có mở cửa phòng mình ra, cửa sổ cũng mở vì cô muốn hóng gió.
Bây giờ cửa phòng lại bị đóng.
Ngay lúc đó, Hứa Thanh Du không dám đụng đậy gì.
Hơn nữa, đoạn thời gian này cô ra vào một mình.
Cô nghĩ chắc là mình đã bị người khác để ý.
Nhưng mà đầu óc cô vẫn còn chút tỉnh táo.
Vừa vào tới cửa thì bên chỗ cửa không có chút bị cạy gì cả.
Hứa Thanh Du hít một hơi thật sâu, lùi lại mấy bước rồi lui ra ngoài hành lang.
Sau đó cô lại nghe Ninh Tôn nói: “Sao hôm nay em không hẹn người ta đi ăn cơm chứ?”
Những lời này hình như nằm trong tai của Hứa Thanh Du, nó có một chút gì đó không đúng.
Những lời này hình như là được lặp lại mấy lần.
Trong điện thoại có giọng nói của Ninh Tôn, cách đó không xa cũng có.
Vốn dĩ muốn cô muốn đi mở cửa, để đi ra ngoài.
Cô suy nghĩ một chút rồi cô sải bước đi về phòng khách.
Sau đó, cô chạy về hướng phòng ngủ, và đột nhiên mở cửa ra.
Quả nhiên là trong phòng có người.
Người đó đứng ở chỗ cửa sổ.
Đó là Ninh Tôn.
Vốn dĩ Ninh Tôn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Nghe thấy có tiếng ở ngoài kia, anh chuyển hướng qua nhìn Hứa Thanh Du.
Anh ta đặt điện thoại xuống, “Hôm nay em cũng nghe lời thật.”
Hứa Thanh Du mím miệng một hồi lâu.
Sau đó cô xông vào hướng mà Ninh Tôn đang đứng.
Không phải cô muốn Ninh Tôn ôm cô mà cô đánh cho Ninh Tôn một trận nhớ đời, “Anh cút đi nhá.”
Ninh Tôn cũng không trốn, giơ tay bắt lấy Hứa Thanh Du, để cho cô đấm mấy đấm vào ngực.
Thực ra, Hứa Thanh Du cũng không biết vì sao mình lại ra tay đánh Ninh Tôn, cô chỉ cảm thấy rất ấm ức.
Đánh xong như vậy một hồi, Ninh Tôn ôm cô vào lòng chặt hơn một chút, “Em còn đánh anh à.
Anh mới là người sắp bị tức chết đó.”
Hứa Thanh Du ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tôn, khóe miệng phẳng phiu, hai mắt đỏ bừng, “Nhưng mà Tống Kình Vũ chẳng làm cái gì cả.
Mọi người cứ hoài nghi em.”
Vốn dĩ Ninh Tôn rất tức giận.
Nhưng hôm nay anh đã bớt bớt đi một chút, nhưng vẫn còn chút giận dữ ở trong người.
Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Du như vậy.
Trong phút chốc, những sự tức giận đó trong anh đã tiêu tan hết.
Ninh Tôn thở dài một hơi, anh dùng tay đưa lên khóe mắt của cô và giúp cô lau hết nước máu trong đó, “Vậy thì em muốn anh phải nghĩ như thế nào đây.
Rõ ràng là em biết anh rất để tâm đến việc em qua lại với anh ta.”
Hứa Thanh Du chỉ là một con hổ giấy.
Ninh Tôn nhắc lại chuyện này thì cô lại chột dạ, vì vậy cô nhanh chóng vùi mặt vào ngực Ninh Tôn, “Em biết, em biết.
Nhưng mà em không có cách nào khác.
Anh ta giúp em quá nhiều, em còn nợ người ta nhiều ân tình đến thế, anh bảo em phải giải quyết như thế nào đây.
“
Ninh Tôn hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Thanh Du, “Được rồi.
Chúng ta đừng nói cái này nữa.
Anh biết giữa hai người không có chuyện gì cả.
Nhưng mà thấy hai người thân thiết thì trong lòng anh lại cảm thấy rất khó chịu.”
Hứa Thanh Du dúi dúi mặt mình vào áo của Ninh Tôn vài lần, lau hết nước mắt của mình đi, “Em chỉ có thể nói sau này em sẽ gặp anh ấy ít hơn.
Nhưng mà thật sự em không có cách nào.
Anh không biết ở công ty anh ấy đã giúp em biết bao nhiêu chuyện đâu.
“
Hứa Thanh Du cũng cảm thấy bản thân rất khỏ xử.
Cô đã nợ Tống Kình Vũ không biết bao nhiêu ân tình.
Bây giờ lại muốn vạch ra rõ ràng giới hạn với họ, đây đúng thật là không có cách nào để làm được.
Ninh Tôn cũng không nói gì nữa.
Hai người họ ôm nhau một hồi lâu thì tâm trạng của Hứa Thanh Du ổn hơn một chút.
Cô nói cô muốn đi nấu cơm.
Lần này, Ninh Tôn xuống bếp với Hứa Thanh Du.
Vốn dĩ anh đã biết làm việc nên lần này anh phụ giúp Hứa Thanh Du nhặt rau và làm vài việc linh tinh.
Hai người họ không nói chuyện gì nhưng so với bình thường thì không khí của ngày hôm nay lại tốt hơn rất nhiều.
Lúc rảnh tay một tí, Hứa Thanh Du gọi điện đến bên mẹ Ninh.
Cô gọi bà ấy đến ăn cơm chung, nhưng bà lại nói mình đã ăn rồi.
Chắc bà ấy đã biết Ninh Tôn đã về nên cười nói: “Bác sẽ không quấy rầy thế giới hai người của hai đứa nữa.
Khó khăn lắm A Tôn mới về một lần nên chắc chắn hai đứa sẽ cần nhiều thời gian để thân mật hơn.”
Mẹ Ninh thật sự rất thấu hiểu lớp trẻ.
Thực ra tuổi tác của bà và mẹ Hứa cũng tầm tầm nhau, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Hứa Thanh Du không giỏi cãi nhau lắm, nhưng từ nhỏ đến lớn cô đã không ít lần cãi nhau với mẹ Hứa.
Tính khí của mẹ Hứa có chút hoành hành bá đạo.
Dù cho bất cứ lý do gì thì bà ấy đều đúng.
Hơn nữa, tư tưởng của bà ấy còn ở trong thời đại của riêng bà.
Mỗi lần mà Hứa Thanh Du nhớ đến bà ta đều rất đau đầu.
Chờ hai người nấu cơm xong rồi ngồi xuống bàn ăn.
Thật ra Hứa Thanh Du cũng không đói lắm, cô hỏi Ninh Tôn: “Sao hôm nay anh về rồi.
Chỉ đơn giản là anh không yên tâm em sao?”
“Cũng không phải.
Vốn dĩ ngày qua anh định về.
Nhưng gọi điện thoại trước cho em thì em lại không nghe máy.Vậy nên anh đành thôi và hôm nay mới về.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Ăn cơm thôi.”
Trong bữa ăn, Ninh Tôn lại nhắc đến