Hứa Thanh Du ở lại bệnh viện chăm sóc cho Ninh Tôn đến trưa, đến trưa thì hai người cùng nhau ăn cơm ở trong phòng bệnh sau đó Hứa Thanh Du quay lại công ty.
Cô mới đi làm không bao lâu, nếu cứ nghỉ như này thì không tốt cho lắm.
Lúc đến công ty thì vẫn chưa đến giờ làm việc buổi chiều, người ở trong phòng làm việc không nhiều, Hứa Thanh Du ngồi xuống, do dự một lúc vẫn mở điện thoại ra gửi cho Tống Kình Vũ một tin nhắn.
Liên quan đến nội dung trò chuyện ngày hôm qua khi đi ăn cơm của Ninh Tôn và Tống Kình Vũ, cô đã nghe được đại khái từ trong miệng của Ninh Tôn, Ninh Tôn xử lý cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Tống Kình Vũ tức giận cũng là điều bình thường.
Chỉ có thể nói chuyện này mọi người đều có lập trường riêng của mình, đều có chút khó xử lý.
Bên phía Tống Kình Vũ vẫn không có thông tin phản hồi nào, Hứa Thanh Du chỉ có thể buông điện thoại xuống, mở văn kiện trước đó ra tiếp tục xem.
Ninh Tôn bị thương cũng không quá nghiêm trọng, mặc dù có bị chấn động não một chút, nhưng mà nghỉ ngơi một thời gian rồi mới quay lại đoàn phim thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến quá trình quay phim.
Nghĩ đến đây Hứa Thanh Du lại có chút bất đắc dĩ, kịch bản hiện đại như này mà cũng có thể làm cho người ta bị thương, không biết nên nói là do Ninh Tôn không may mắn hay là nói an toàn của đoàn phim không đủ đây.
Nhưng mà bởi vì anh bị thương ở đầu nên đoàn phim cũng đáp ứng để cho anh nghỉ ngơi mấy ngày, nói là để anh nghỉ ngơi cho khoẻ.
Xem như là trong họa có phúc vậy, đính hôn của bọn họ không cần gấp gáp quá.
Vưa ngồi xem văn kiện vừa nghĩ vớ vẩn, đồng nghiệp cũng lục tục quay lại văn phòng.
Buổi sáng Hứa Thanh Du không ở đây, bọn họ đều biết cả, từng hành động cử chỉ của Hứa Thanh Du, những người hàng đều âm thầm quan sát.
Hiện giờ những người này trở lại văn phòng thấy cô ở đây, trong âm thầm giao lưu ánh mắt với nhau.
Sau khi Hứa Thanh Du xem xong văn kiện, sau đó lại cầm giấy bên cạnh viết bản thảo.
Còn chưa đợi cô đặt bút xuống, bên ngoài phòng làm việc đã có người đi vào, người tới là A Mai.
A Mai tới đây khả năng là đến tìm Hứa Thanh Du, những người khác đều biết, ánh mắt mấy người này ngấm ngầm rơi trên người Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du chờ A Mai đi đến bên cạnh bàn làm việc của mình mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
A Mai ừ một tiếng: “Muốn hỏi xem tối nay cô có thời gian hay không, cùng nhau đi ăn một bữa cơm.”
Hứa Thanh Du sững sờ: “Ăn cơm, hai chúng ta sao?”
A Mai cười cười lắc đầu: “Không phải, đương nhiên không phải chỉ có hai chúng ta, còn có những người khác, có một vài quản lý bộ phận khác nữa.”
Giọng nói của hai người bọn họ cũng không thấp, người bên cạnh tất nhiên cũng nghe được.
Những quản lý của bộ phận khác cũng ở đó, bữa cơm tối nay hẳn là một bữa tiệc chất lượng cao.
Hứa Thanh Du có hơi do dự, A Mai cũng nhìn ra được: “Tối nay có thời gian không?”
Hứa Thanh Du nhấp máy miệng rồi nói: “Vừa lúc hôm nay bạn trai tôi buổi tối có được chút thời gian về nhà nghỉ ngơi, cô cũng biết công việc của anh ấy có hơi đặc thù mà, bình thường đều bận việc quay hình, hai người bọn tôi muốn gặp nhau cũng không quá dễ dàng, cho nên hôm nay thật sự không có thời gian, tôi muốn ở nhà với anh ấy.”
Việc Ninh Tôn bị thương nằm viện, hiện giờ bên ngoài còn chưa biết, Hứa Thanh Du không có cách nào nói thẳng ra, chỉ có thể kiếm một cái cớ.
Chiều nay sau khi tan ca cô muốn đến bệnh viện chăm sóc Ninh Tôn.
A Mai nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Cũng phải.”
Cho nên Hứa Thanh Du lộ ra nét mặt xin lỗi: “Cho nên thật sự xin lỗi, lần sau có cơ hội lại nói.”
A Mai cũng không dây dưa nhiều, ừ hai tiếng: “Cũng được, lần sau cô có thời gian thì chúng tôi lại tới gọi cô.”
Nói xong như vậy, A Mai cũng rời đi luôn.
Người bên cạnh chờ cho A Mai đi khỏi, lập tức dùng ánh mắt truyền tin cho nhau.
Trước đó các cô ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy Hứa Thanh Du có chút thanh cao, cho dù có giám đốc Giang làm chỗ dựa nhưng vẫn có năng lực, không cần thiết phải cùng người trong công ty lui tới.
Có người chủ động lấy lòng cô, cô vẫn luôn giữ gương mặt lạnh lùng.
Cho nên trong âm thầm bọn họ cảm thấy, ánh mắt của Hứa Thanh Du quá cao, hẳn là muốn đem mạng lưới quan hệ của bản thân lên cao một chút, không muốn lui tới với nhân viên phổ thông như họ.
Nhưng hiện tại xem ra, đến bộ phận quản lý mời cô mà cũng không đi, người con gái này không muốn duy trì bất kì mối quan hệ nào.
Hẳn là ai cô cũng cảm thấy chướng mắt.
Biểu cảm của những người