Hứa Thanh Du sau khi về đến nhà thì rửa mặt, sau đó nằm trên giường lật thực đơn xem.
Ninh Tôn như vậy, cô muốn tìm cái gì đó ăn có thể bổ một chút, cô vẫn đang xem thực đơn thì điện thoại vang lên ong ong, thông báo tin tức lóe lên, là có tin nhắn gởi đến.
Hứa Thanh Du nhanh chóng ấn mở tin nhắn ra, là tin nhắn là của Tống Vũ Kình gởi đến, là trả lời tin nhắn mà cô đã gửi trước đó.
Nhưng tin nhắn của anh ta thực sự là quá ngắn gọn, chỉ có ba chữ: Đã biết rồi.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc lâu, nội dung gì cũng không thể nhìn ra được.
Cô không có gửi bất cứ tin nhắn nào cho Tống Vũ Kình, nếu như có dường như đã có không gì để nói.
Cô lại đọc thực đơn một lần nữa, có một số thức ăn trong nhà đã chuẩn bị sẵn, một số thứ thì ngày mai cần phải đi ra ngoài mua.
Hứa Thanh Du lên kế hoạch thức ăn cần nấu vào ngày mai, sau đó nằm xuống ngủ.
Trước khi ngủ Hứa Thanh Du gửi tin nhắn cho Ninh Tôn, nói mình ngày mai sẽ đến thăm anh.
Có lẽ bên kia Ninh Tôn đã ngủ rồi, không trả lời.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, trở người, kéo chăn, không lâu sau cũng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng Hứa Thanh Du liền tỉnh dậy, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó đi ra ngoài mua thức ăn.
Thực sự cô rất lâu rồi không sống cuộc sống như vậy, khi bắt đầu ở bên cạnh Ninh Tôn, cô vẫn dậy sớm đi mua đồ ăn sáng.
Sau đó không biết có phải ở cùng Ninh Tôn càng ngày càng lâu, cả người liền càng ngày càng lười biếng, cô sẽ không bao giờ dậy sớm và đi ra ngoài để mua đồ ăn sáng đem về nữa.
Đều là cùng Ninh Tôn dọn dẹp sau đó ra ngoài ăn hoặc là ăn ở trên xe.
Nghĩ như vậy, Hứa Thanh Du cảm thấy cuộc sống của mình thực sự trải qua với tốc độ càng ngày càng tốt có thể nhìn bằng mắt thường.
Ninh Tôn thực sự đối với cô rất tốt, không chỉ là lúc hai người còn chưa xác định quan hệ yêu đương, anh thực sự đã rất dung túng mình.
Trên thế giới này có rất nhiều thứ không so sánh thì không đau thương, thái độ của những nghệ sĩ trong công ty đối với trợ lý đặc biệt tồi tệ.
Lúc trước Hứa Thanh Du cũng không phải là chưa nhìn thấy qua, nhưng có thể cảm thấy không có quan hệ gì với mình, vì vậy không đặt ở trong lòng.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, không biết là gặp phải may mắn gì.
Nghĩ như vậy Hứa Thanh Du đi đến chợ rau hơi xa một chút, thời gian này chợ rau đã mở cửa rồi, đều là người già đến mua thức ăn.
Có thể là người già ít ngủ dậy sớm, Hứa Thanh Du đi dạo ở trong chợ rau thực sự là rất đặc biệt.
Hứa Thanh Du đã nhìn qua thực đơn, biết mình cần phải mua cái gì, thế nên mua đồ cũng rất nhanh.
Cô cũng không ở lại quá lâu ở chợ rau, mua xong liền nhanh chóng trở về nhà, chuẩn bị nguyên liệu xong bỏ vào tủ lạnh, những thứ này phải nấu chín mới ăn được.
Đều đã làm xong hết, Hứa Thanh Du tự mình nấu đồ ăn sáng, ăn xong rồi đi làm.
Đi làm thật tốt, thực sự lúc trước ở bên cạnh Ninh Tôn mặc dù có hơi lười biếng, nhưng cũng có cái tốt của lười biếng.
Ít nhất gặp phải chuyện như vậy, dựa theo cuộc sống trước đây, cô có thời gian nấu cơm xào rau, nhưng bây giờ thì không có nhiều thời gian như vậy nữa.
Lúc Hứa Thanh Du đến công ty, Quách Châu đã trở về rồi.
Cả người Quách Châu ý chí phất phát, nhìn ra được đi ra ngoài mấy hôm nay cô ta thu hoạch được không nhỏ.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du từ thang máy đi đến, Quách Châu mỉm cười: “Thời gian này cô đã hoàn thành số lượng không nhỏ.”
Khoảng thời gian này quả thực Hứa Thanh Du làm không ít bản thảo thiết kế, cô hơi ngại ngùng: “Chỉ là không biết chất lượng như thế nào, vẫn làm phiền cô Quách giúp đỡ xem thử.”
Quách Châu ừ ừ gật đầu: “Xem xong tôi sẽ gọi cô.”
Hứa Thanh Du trở lại văn phòng.
Có thể là bởi vì Quách Châu đã về, vì vậy hôm nay những người trong văn phòng đặc biệt yên tĩnh, thời gian này trước kia, những người này không phải tụ lại nói chuyện bát quái, thì chính là tụ tập lại một chỗ ăn quà vặt.
Hôm nay thực sự trông rất nghiêm túc.
Hứa Thanh Du trở lại vị trí của mình, muốn lấy văn kiện Giang tổng đưa trước đó tiếp tục xem, mấy ngày nay xem không ít, nhìn lần đầu tiên có thể hoàn thành.
Có rất nhiều thứ cần phải xem đi xem lại nhiều lần, cô muốn lần đầu tiên xem xong thì nhìn lại một lần nữa.
Dưới bàn làm việc của các cô đều có ngăn kéo có khóa, những văn kiện quan trọng như vậy, Hứa Thanh Du nhất định đều khóa nó lại.
Kết quả lúc cô mở ngăn khóa ra cả người liền sững sờ, ngăn kéo rõ