Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ở trong nhà hàng chậm rãi ăn xong.
Đến lúc này điện thoại mẹ Ninh cũng không gọi đến, hai người bọn họ cơ bản có thể xác nhận, mẹ Ninh đã biết mục đích hôm nay hai người đi ra ngoài.
Hai người thanh toán xong rồi từ nhà hàng đi ra, không gọi xe ngay lập tức, chỉ nắm tay đi dạo ở bên ngoài.
Hứa Thanh Du mở miệng nói trước: “Xem ra bác đã biết chúng ta ra ngoài làm gì rồi, vậy có cần gọi điện thoại cho bác hay không, nói cho bác biết chúng ta sẽ về nhà hơi muộn.”
Ninh Tôn nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là không cần đâu, anh cảm thấy mẹ anh sẽ không đợi chúng ta đâu, có lẽ mẹ muốn làm cái gì thì tự mình đi.”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu: “Cũng đúng.”
Hứa Thanh Du khoác tay Ninh Tôn, bỗng nhiên cười hì hì: “Anh nói xem em có cần đổi cách xưng hô hay không, hay vẫn gọi là bác, liệu có kì cục không?”
Ninh Tôn cũng cười: “Đợi anh về nhà bàn bạc với mẹ xem đưa phí đổi xưng hô cho em bao nhiêu, sau đó em xem thử khi nào thì đổi cách xưng hô.”
Hứa Thanh Du cười run cả vai: “Không cần đâu, anh cũng có tiền như vậy, còn nhớ thương tiền trong tay bác làm gì.”
Ninh Tôn trừng to mắt, mở miệng nói: “Em sẽ phải sinh sống nữa có hiểu hay không, ai mà còn có thể chê tiền nhiều trong tay chứ.”
Hứa Thanh Du che miệng không nói chuyện nữa, hai người ở bên ngoài đi dạo lang thang một đoạn đường, đi đủ nơi xem, thời gian sấp sĩ mới gọi xe đi về khách sạn.
Mẹ Ninh không biết đã đi đâu, hai người Hứa Thanh Du đi về phòng trước, sau đó sắp xếp vali.
Hai người đều có chút chần chừ, ở đây chơi hai ngày vẫn về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Kết quả vali vừa sắp xếp xong, điện thoại của Ninh Tú gọi đến.
Ninh Tôn nhanh chóng nghe máy: “Làm sao vậy?”
Giọng Ninh Tú ung dung, nghe không có chuyện gì lớn: “Chuyện Trang Lệ Nhã bên kia cậu biết không?”
Ninh Tôn không biết, từ ngày hôm qua sau khi nghe xong điện thoại của Chương Tự Chi, cũng không quan tâm chuyện Trang Lệ Nhã nữa.
Anh chỉ biết Chương Tự Chi dừng việc thu thập Trang Lệ Nhã, sau đó ném bà ta ở cổng bệnh viện.
Người bị ném ở cổng bệnh viện, sau đó có lẽ là không có vấn đề gì lớn, cũng không cần thiết anh quan tâm.
Ninh Tú cười: “Quả nhiên là Chương Tự Chi không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải khiến cho đối phương nhớ lâu dài, lúc trước tôi còn nghĩ anh ta là một con cọp giấy, bây giờ xem ra cũng không phải, dũng khí của anh ta thực sự rất lớn.”
Ninh Tôn ngây người, nhanh chóng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải anh biết tình hình Trang Lệ Nhã bên kia hay không?’
Ninh Tú khẳng định là đã biết, chuyện Trang Lệ Nhã bên kia không có ý giấu diếm người bên ngoài, anh ta chỉ hỏi thăm một chút liền biết rõ tình hình.
Ninh Tú cười haha: “Đã biết, động tĩnh của bà ta ở bên đó, tôi không hỏi cũng có người chủ động nói cho tôi biết.”
Ninh Tôn xoay người đi đến bên cạnh sofa: “Vậy rốt cuộc là như thế nào, hôm qua Chương Tự Chi không có nói rõ với tôi, tôi cũng không hỏi.”
Ninh Tú thở dài, sau đó liền hỏi: “Khuôn mặt bị phá hủy, chân vốn dĩ vừa điều dưỡng xong lại bị đánh gãy, trên người đều là vết thương, đoán chừng phải nằm trên giường vài tháng mới khỏi được.”
Ninh Tôn không chú ý đến lời phía sau, chỉ nghe được lời ở phía trước liền ngây người: “Khuôn mặt bị phá hủy là ý gì?”
Ninh Tú cười: “Chính là ý trên mặt chữ, không dễ hiểu sao?”
Dễ hiểu thì dễ hiểu, chỉ là Ninh Tôn có phần không tin lắm: “Mặt của Trang Lệ Nhã bị Tự Chi hủy?”
Giọng của Ninh Tú nghe được có mang theo ý cười: “Hai bên mặt đều bị dao rạch, mức độ tồn thương đó cho dù sau này hồi phục cũng vẫn để lại sẹo.”
Trang Lệ Nhã cũng đã lớn tuổi rồi, bảo bà ta đi đến bệnh viện thẩm mỹ chỉnh hình các kiểu, bà ta có làm hay không là một chuyện, vết sẹo sâu như vậy có thể hồi phục hoàn toàn hay không lại là một chuyện khác.
Ninh Tôn nhấp nháy môi, nhưng anh cũng không cảm thấy Chương Tự Chi làm quá mức,