Ninh Tôn dành thời gian gọi điện thoại cho Ninh Tú bên kia, vừa mới mở miệng liền trực tiếp nói chuyện chính, hỏi anh có biết chuyện của Trang Lệ Nhã hay không.
Ninh Tú cũng là mới vừa nhận được tin tức, anh ừ một cái, sau đó nói, “Tin tức còn chưa được tung ra, em từ đâu mà biết vậy?”
Vừa hỏi xong câu này, anh lập tức bình tĩnh lại, sau đó còn nói, “Chương Tự Chi bên kia nói cho em biết?”
Ninh Tôn nói phải, sau đó đem tin tức mà anh có được từ chỗ Chương Tự Chi bên kia nói lại một lần.
Tin tức Ninh Tú có được không khác biệt lắm cũng là những cái này, chẳng qua Ninh Tú nói ra một chuyện, “Hình như khoảng thời gian trước Ninh Tiêu có trở về một chuyến, cụ thể đi khi nào không rõ lắm, không biết có liên quan tới chuyện này hay không.”
Ninh Tú vốn dĩ cũng không phải là rất để ý tình trạng của Trang Lệ Nhã bên kia, nhất là lần trước Trang Lệ Nhã bị Chương Tự Chi tính sổ một trận, cả người đều ở trong bệnh viện, chân cẳng lại không thể động đậy, khuôn mặt lại bị hủy.
Cái đức hạnh này của bà ta, hẳn là cũng sẽ không gây ra thêm chuyện gì nữa, cho nên Ninh Tú căn bản là không quan tâm đến bà ta.
Anh lần này biết được tin tức Trang Lệ Nhã qua đời cũng là giật cả mình.
Anh vừa mới phái người đi thăm dò chuyện của Trang Lệ Nhã, cũng chỉ có được tin hình như Ninh Tiêu trở về.
Chuyện này còn chưa được xác nhận, cho nên trước mắt Ninh Tú vẫn là muốn đợi thêm một chút, xem xem sau này cảnh sát bên kia sẽ công bố ra tin tức gì gì.
Ninh Tôn kỳ thật có chút lo lắng thay cho Ninh Tú, “Có liên lụy tới anh không, tình trạng kia của bà ta không không tốt lắm, trước đó lại kiếm chuyện với anh khó coi như vậy.”
Ninh Tú thở ra một hơi ra,“Không quan trọng nữa, dù sao anh cũng không có làm gì, anh cũng không sợ, cho dù là cảnh sát tới điều tra anh, anh liền nói theo sự thật, không phải anh làm chuyện này, cuối cùng cũng không thể đổ hết lên đầu anh.”
Nói thì nói như thế, thế nhưng nếu thật sự ảnh hưởng, đoán chừng nghiệp vụ của công ty bên kia cũng sẽ chịu một chút tác động.
Ninh Tôn lo lắng thay cho Ninh Tú, Ninh Tú ngược lại là lo lắng anh, “Anh bên này còn tốt, anh không có nhiều người chú ý như vậy, những người trên thương trường này đều là kẻ già đời, mọi người có thể cân nhắc lợi và hại, chỉ cần có lợi cho mình, cũng liền mặc kệ có tin tức hay không, chủ yếu là em bên kia, em dù sao cũng là minh tinh, phương diện này đối với em ảnh hưởng mới là lớn, em nhanh chóng nói với công ty bên kia một chút, xem xem có cần chuẩn bị văn bản hành chính hay không.”
Ninh Tôn chẹp chẹp miệng, “Em bên này cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao không ở cùng một thành phố, bà ta xảy ra chuyện em không có gì đáng nghi, ảnh hưởng cũng sẽ nhỏ một chút.”
Anh như thế nói Ninh Tú liền thở phào một hơi, “Vậy cũng không có chuyện gì nữa, cũng không liên quan tới chúng ta, cũng không cần quan tâm nữa.”
Nói xong câu đó Ninh Tú còn nói, “Chuyện này trôi qua xong, chuyện của bà ta coi như triệt để chấm dứt rồi.”
Ninh Tôn mím môi, một lát sau mới ừ một tiếng, sau khi chuyện này um sùm xong, người này liền triệt để biến mất rồi, sau này sẽ không còn có người gây chuyện phiền toái cho bọn họ nữa.
Chỉ là chẳng qua nghĩ kỹ một chút, vẫn cảm thấy có chút không đáng.
Cho dù ra sao cũng là một cái mạng người.
Ninh Tú bên kia còn có chuyện khác phải làm, cho nên anh nói với Ninh Tôn, phàm là anh bên kia có được chút tin tức gì, sẽ thông báo cho Ninh Tôn.
Cũng chỉ nói bấy nhiêu đây, sau đó hai người cúp điện thoại.
Ninh Tôn thu dọn đồ đạc một chút, rời khỏi khách sạn, đi đến đoàn làm phim.
Hôm nay Tô Yên không có mặt, nghe nói là xin nghỉ rồi, Ninh Tôn cũng không để ý cô ta, chỉ quay phân cảnh của mình.
Chờ đến khi bên này phim quay gần xong có thể nghỉ ngơi, anh tài xế cầm điện thoại đi tới, thập thò nói với Ninh Tôn, “Anh xem anh xem, tin tức tung ra rồi.”
Ninh Tôn bởi vì trong lòng vẫn luôn vướng bận chuyện của Trang Lệ Nhã, còn tưởng là nói tin tức về Trang Lệ Nhã tung ra rồi, vội vã cầm điện thoại của anh tài xế lên nhìn.
Kết quả không phải tin tức về Trang Lệ Nhã, là về Tô Yên.
Là Tô Yên tự mình đăng một dòng trạng thái, thừa nhận chuyện tình cảm của cô cùng nam minh tinh tuyến mười tám, sau đó nói hai người bọn họ sẽ sống tốt, hi vọng cho