Hứa Thanh Du ở lại trong văn phòng của Quách Châu quá lâu, sau khi trò chuyện xong, cô về làm việc của mình.
Chiều nay cô muốn làm cho xong bản thảo của nhiệm vụ thiết kế kia.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của mình, cô rất để ý, muốn làm cho tốt bản thiết kế này.
Nếu bản thiết kế này có thể hoàn thành tốt, chắc hẳn về sau sẽ nhận được thêm nhiều nhiệm vụ hơn.
Sau khi về đến bàn làm việc Hứa Thanh Du lôi giấy vẽ ra đặt lên bàn, sau đó mở nhiệm vụ thiết kế ra xem, nhiệm vụ thiết kế lần này không yêu cầu quá cao, nhưng như vậy lại không hiểu rõ được yêu cầu của khách hàng, thật sự rất khó vẽ được.
Mỗi người đều có cách nhận định về sự việc không giống nhau, cái gọi là muốn làm trang trọng một chút nhưng lại không được quá trang trọng, thật sự rất khó nắm bắt.
Hứa Thanh Du hít vào một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra bắt đầu hạ bút vẽ.
Cô là một người một khi đã nghiêm túc, xung quanh xảy ra chuyện gì thì cô cũng không để ý, cô yên lặng vẽ vẽ chỉnh chỉnh lại khung của bản vẽ, sau đó bắt đầu chầm chậm tỷ mỉ vẽ các chi tiết.
Đang lúc tập trung nghiêm túc này, bên cạnh đột nhiên có một cái ghế trượt qua.
Hứa Thanh Du không quay đầu nhìn, cô chỉ nhíu mày một cái, tiếp tục động tác trên tay.
Người kia dừng lại trước mặt Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm cô, sau đó mới nở nụ cười nói: “Người đứng ở ngoài cửa kia cứ nhìn cô mãi, cô có biết cô ta không?”
Lúc này Hứa Thanh Du mới chậm rãi ngẩng đầu lên, quay qua nhìn về hướng của phòng làm việc, nhưng mà ở cửa làm gì có người nào đứng cơ chứ.
Cô quay đầu lại nhìn nhìn người bên cạnh mình: “Ai, ai đứng ở cửa nhìn tôi?”
Cô gái kia lắc đầu: “Tôi không biết, hình như là nhà thiết kế mới đến, không rõ lắm, nhưng mà cô ta đi từ bên kia qua đây, sau đó lại lùi về cửa nhìn chằm chằm cô một lúc, hai người các cô hẳn là có quen biết với nhau đúng không?”
Hứa Thanh Du híp mắt nghĩ nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra được cái gì: “Không biết nữa.”
Mà nếu như thật sự quen biết cô, hẳn cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, nếu không thì đã sớm đến tìm cô rồi.
Đã không phải là chuyện gì quan trọng thì cô cũng không nghĩ đến nữa, Hứa Thanh Du lại tiếp tục cúi đầu phác họa bản thiết kế của mình.
Cô gái kia cúi xuống nhìn bản thiết kế trong tay Hứa Thanh Du, sau đó cảm khái một câu: “Thật không tầm thường mà, cô mới tới không được bao lâu, Cô Quách đã giao cho cô một nhiệm vụ thiết kế rồi, trước đây chúng tôi rất lâu mới có thể nhận được.”
Hứa Thanh Du cũng không biết những lời này của đối phương là đang khích lệ cô có thiên phú hay là lại đang châm chọc cô đi cửa sau nữa, cô cũng không nói gì.
Cô gái kia thấy cô không có ý định gì cùng cô ta nói chuyện, thế là trượt ghế về chỗ của mình.
Hứa Thanh Du chậm rãi thở ra một hơi, cũng hiểu rõ được những quanh co luẩn quẩn trong những nơi làm việc.
Nói thật thì, cho dù năng lực của cô xuất chúng, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát ra được việc cô đi cửa sau, khả năng chuyện này sẽ mãi mãi là cái cớ để mọi người nắm trong tay hứng đi tung lại.
Dù biết thế nhưng có thể làm được gì đây, cô đã không thể thay đổi được gì vậy chỉ đành thích ứng với nó mà thôi.
Hứa Thanh Du tiếp tục chuyện trong tay mình, chiều nay chỉ làm cái này không còn bận gì khác.
Vốn dĩ bản thiết kế cho nhiệm vụ thiết kế này không cần phải dùng cả buổi chiều để vẽ, nhưng mà cô lại rất coi trọng giá trị của nhiệm vụ này, cho nên mới tốn tâm tư vào để vẽ cho hoàn thiện tốt.
Mãi cho đến lúc tan tầm, Hứa Thanh Du vẫn còn ngồi tẩy tẩy sửa sửa bản thảo thiết kế.
Có một vài đồng nghiệp vẫn muốn ở lại tăng ca, ngồi im tiếp tục làm việc, còn một số thì đứng dậy thu dọn bàn rời đi.
Hứa Thanh Du vẫn ngồi ở trên bàn làm việc không có ý định về, cầm bản thiết kế mình vừa vẽ xong lên nhìn, sau đó lại chỉnh sửa một lại chi tiết nhỏ.
Đến khi cô làm xong hết mọi chuyện, ngẩng đầu lên thì phát hiện ngoài cổng có người đang đứng, là A Sơ.
A Sơ đứng ở cửa nhìn cô, khi thấy Hứa Thanh Du nhìn qua bên này, cô ta còn nở nụ cười với Hứa Thanh Du.
Trong lòng Hứa Thanh Du có chút bất đắc dĩ, cô ghét nhất là loại người dây dưa không rõ ràng.
Lúc ăn cơm trưa nay, cô cho rằng mình đã nói quá rõ ràng với đối phương rồi, cô có y gì cũng đã nói rồi.
Theo lý mà nói thì người đã ra ngoài xã hội làm việc gia nhập vào xã hội trưởng thành, không cần phải nói toẹt ra ngoài, cô tưởng là A Sơ có thể hiểu được.
Kết quả lại nhìn thấy cô ta xuất hiện với bộ dạng này, cô cảm thấy hình như mình nghĩ nhiều quá rồi.
Hứa Thanh Du không có tâm tư nào mà chỉnh sửa bản thiết kế nữa,