Cái lòng hơn thua đáng chết này, Hứa Thanh Du thoáng chốc liền bật cười, “Anh không thua kém anh ta, anh rất tốt, anh còn tốt hơn so với anh ta, là con gái đều sẽ chọn anh, sẽ không chọn anh ta.
Ninh Tôn nghe ra câu này của Hứa Thanh Du mang theo một chút trêu chọc, anh hừ một tiếng, giọng điệu có chút chảnh choẹ, “Anh chính là tốt hơn anh ta, chính là tốt hơn anh ta.”
Hứa Thanh Du ừ ừ hai tiếng, trong tiếng nói mang theo ý cười, sau đó giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Phải, trong mắt em anh chính là tốt hơn anh ta, trong mắt em anh tốt hơn so với bất kỳ ai.”
Câu sau của cô nghe giống như là phát ra từ tận đáy lòng, trong lòng Ninh Tôn rất thoải mái.
Anh trở lại giường nằm xuống, sau đó nói, “Bên này tiến độ của anh đã đuổi kịp rất nhiều, chờ thêm hai ngày nữa anh xin nghỉ đến công ty em đón em.”
Hứa Thanh Du nhịn không được cười ra tiếng, “Anh có cần như vậy không, kỳ thật không cần, trong công ty hết thảy mọi người gần như đều biết hai chúng ta ở bên nhau, không cần anh cố ý tới đưa cái mặt ra.”
Vậy không được, trong lòng Ninh Tôn hiện tại cứ cấn lấy chuyện này, tiêu hóa không nổi nữa.
Hứa Thanh Du mặc dù không nói, nhưng mà Ninh Tôn gần như có thể nghe ra, Tống Kình Vũ đến qua công ty bọn họ hai chuyến.
Anh đã nói tên đàn ông kia khẳng định sẽ không an phận, không có việc gì cũng chạy đến chỗ Hứa Thanh Du bên này, quả nhiên là đúng chóc.
Anh hiện tại nhất định phải tuyên bố một chút chủ quyền, giấy hôn thú các thứ không thể bày ra, vậy cũng chì có thể để người thật chạy đến đưa cái mặt ra.
Ninh Tôn nói, “Em đừng quan tâm, chuyện này đến lúc đó em phối hợp với anh là được rồi.”
Hứa Thanh Du không làm gì được anh, cuối cùng cũng chỉ là ừ một chút, “Anh đến lúc đó đừng quá mức nóng nảy, trong công ty của bọn em đều là người làm việc đàng hoàng, không có giống như giới giải trí a.”
Ninh Tôn nói biết rồi, sau đó hai người nói liên miên lải nhải một chút chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, sau đó cũng liền cúp cuộc điện thoại này.
Hứa Thanh Du cúp điện thoại xong, cảm thấy trong lòng mới dễ chịu một chút, trò chuyện một chút chuyện linh tinh lộn xộn, làm tan biến sự chấn động mà trước đó khi cô nghe được chuyện kia.
Cô buông điện thoại xuống nằm lên giường, hai tay khoanh lại đặt ở trên bụng, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cô có chút không kiềm chế được nhớ tới những người nhà họ Ninh mà trước đó nhìn thấy, nói thật lòng, từ đầu đến cuối số lần Hứa Thanh Du gặp mặt bọn họ cũng không nhiều, ấn tượng đối với bọn họ cũng vẻn vẹn chỉ là biết tướng mạo của bọn họ.
Hiện tại nghe nói chuyện như vậy, trong lòng cũng có một chút không thoải mái.
Cuối cùng Hứa Thanh Du chậm rãi nhắm mắt lại, thế giới này thật sự quá phức tạp đi, thiên tai nhân họa không nói, còn có nhiều yêu hận tình thù như thế.
Hứa Thanh Du một lát sau ngủ thiếp đi, chỉ là chẳng qua ngủ được cũng không ngon, cô mơ thấy từng đoạn từng đoạn rất mơ hồ, trong mơ xuất hiện rất nhiều người, có người thấy không rõ mặt, có người có thể thấy rõ, nhưng lại không nhận ra.
Cả một giấc mơ cứ nói không rõ kể không xong tả không hết, cứ thế cho tới ngày thứ hai lúc tỉnh lại, đầu Hứa Thanh Du kêu ong ong.
Mẹ Ninh đã thức dậy rồi, ở bên ngoài làm xong đồ ăn sáng.
Hứa Thanh Du rửa mặt sửa soạn một chút, sau đó ra ngoài, đúng lúc mẹ Ninh từ phòng bếp bưng đồ ăn sáng ra.
Bà trông có vẻ nghỉ ngơi rất tốt, “Qua đây ăn sáng đi.”
Hứa Thanh Du bước qua ngồi chỗ đối diện mẹ Ninh, cô đưa tay vỗ vỗ đầu, “Đêm qua cả một đêm đều ngủ không ngon, hiện tại đầu rất đau.”
Mẹ Ninh ngước mắt nhìn cô, sau đó có chút bất đắc dĩ nói, “Mẹ vốn còn tưởng mẹ đêm qua sẽ ngủ không ngon, kết quả thật sự là đêm ngủ ngon nhất trong suốt khoảng thời gian này.”
Nói xong, mẹ Ninh tự mình cười cười, “Nói thật, hôm qua trong lòng mẹ còn rất khó chịu, mẹ còn tưởng đêm qua nhất định sẽ nằm mơ, kết quả mẹ thật là đánh giá cao chính mình, một giấc này ngủ phải gọi là thoải mái.”
Hứa Thanh Du cũng bị lời này của mẹ Ninh chọc cười, cô hít vào một hơi thật sâu, rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Bên này cơm nước xong xuôi cũng gần tới giờ, mẹ Ninh cũng có việc riêng, hai người cùng một sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài, Hứa Thanh Du đón xe đến công ty.
Xe taxi của cô vừa tới cổng công ty, liền thấy một chiếc xe tư nhân lái tới bên cạnh, đậu lại ở chỗ đậu xe.
Hứa Thanh Du mở cửa xe đi xuống, cửa của chiếc xe kia cũng mở ra, người bước xuống là Viên Sơ.
Viên Sơ nhìn thấy Hứa Thanh Du thì sững sờ, sau đó cười, “Thật là trùng hợp a.”
Hứa