Trì Uyên có uống rượu, nên cũng không về lại công ty.
Nói với tài xế đưa anh và Cố Tư về nhà.
Cả người rã rời, rất mệt, tối hôm qua làm gì có ngủ được chút nào, bây giờ một chút sức lực cũng không có.
Cơn mệt mỏi đã bắt đầu kéo đến từ lúc sáng rồi.
Bây giờ tốt rồi, anh đã có lý do chính đáng để về nhà nằm nghỉ.
Chẳng mấy chốc mà chiếc xe đã dừng trước cửa nhà, Trì Uyên đẩy cửa bước xuống, không nói lời nào liền đẩy cửa vào trong nhà.
Cố Tư ghé xem những chậu hoa của mình trước, sau đó mới chậm rãi bước lên lầu.
Kết quả vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Trì Uyên thay xong quần áo ngủ, đang tự do nằm trên giường của mình.
Nhìn tư thế này… chắc là ngủ say rồi.
Cố Tư đứng chôn chân tại cửa, này này này, sao lại tới phòng của mình chứ?
Hết sức bình tĩnh cô bước nhanh đến bên giường, cố gắng lay Trì Uyên dậy, “Trì Uyên, anh không phải đi nhầm phòng rồi chứ?”
Anh ta vẫn cứ ngủ như chết vậy, giống như không nghe thấy cô ấy vậy.
Cố Tư kiền trì lay lay trong vô vọng, đột nhiên Trì Uyên duỗi tay ra, níu níu tay cô rồi kéo cả người Cố Tư nằm lên giường.
Hay thật, như vậy mà vẫn không chịu mở mắt, nhưng lại có âm thanh khàn khàn gọi cô, “Đừng làm loạn nữa, tôi mệt rồi”.
Cố Tư đang nằm sấp trên người Trì Uyên, nghĩ kiểu gì cũng thấy có chút xấu hổ, cố gắng nhích người sang bên một tí, nằm ở một bên giường.
Rèm cửa vẫn chưa đóng hết nên trong phòng vẫn có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.
Cố Tư chăm chú nhìn vào trên khuôn mặt của Trì Uyên, xem ra anh ấy thực sự rất mệt.
Cô chậm rãi ngồi dậy, thả chân nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Cố Tư đi xuống lầu, đứng cạnh cửa sổ ở phòng khách nhìn ra bên ngoài.
Nhất thời còn chưa hiểu được hiện tại xảy ra chuyện gì.
Trì Uyên như vậy là có ý gì, hai người bắt đầu một cuộc sống của người yêu nhau sao?
Nhưng mà rõ ràng anh có thích cô đâu.
Hay là anh ta thích thú với cơ thể của cô nhỉ?
Cố Tư hừ một tiếng, trong lòng có chút khó chịu.
Người đàn ông này, anh ta phân tách rạch ròi giữa lòng mình và cơ thể đến như thế sao?
Cố Tư ở dưới lầu xem ti vi một lúc, chán chường biết bao, thế rồi quyết định đón xe đi ra ngoài.
Cô đi đến một tiệm đồ ngọt, Mạnh Sướng đang ở bên trong dọn dẹp vệ sinh.
Nhìn thấy Cố Tư đến, cô ấy nhanh chóng để Cố Tư vào trong ngồi.
Dọn dẹp gần xong hết rồi nên bên trong tiệm đang rất trống trải.
Mạnh Sướng nói, vốn dĩ không có nhiều khách hàng, đồ đạc cũng không nhiều, dạo gần đây chuyện làm ăn cũng không được suôn sẻ lắm.
Hôm nay quét tước một tí, muốn đóng cửa đóng cửa sớm, dù sao cả ngày nay buôn bán không có thu nhập gì, cũng không cần cứ phí hơi sức ở đây thêm.
Cố Tư nhìn xung quanh rồi gật đầu, “Cũng tốt, nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đến khi chỗ tôi ổn thỏa xong xuôi, hai chúng ta lại bắt đầu bận bịu ngay”.
Mạnh Sướng dọn xong đống rác, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, thở dài nói, “Nếu như đóng cửa thật thì trong lòng tôi sẽ cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, một mình kinh doanh thực sự rất mệt mỏi.
Chúng ta không giống nhau, ít nhất cô còn có một người chồng giúp đỡ khi cần, vậy là quá may mắn rồi.
Không giống như em, lời lãi gì em đều để ý rất kỹ, cho nên cả người cứ rã rời, mỗi ngày đều mệt đến chết đi sống lại”.
Cố Tư khẽ cười, không thể không nói, khi mở tiệm bản thân cô đúng là không tốn một chút sức lực nào, bởi vì bản thân đã có một chỗ dựa vững chắc.
Cũng không cảm thấy áp lực.
Mạnh Sướng tựa lưng vào ghế, giọng điệu có chút hâm mộ, “Chị có một người chồng tốt đến như vậy, vừa đẹp trai lại có tiền, đối xử với chị thì khỏi chê vào đâu được, quả thực… kiếp trước bộ chị đi giải cứu thế giới hay sao vậy”.
Cố Tư cười nhạt, “Có lẽ.
.
là đúng như vậy”.
Toàn bộ những người không hiểu rõ tình trạng hiên giờ của Cố Tư và Trì Uyên đều rất hâm mộ cô, cho rằng sau khi được gả cho Trì Uyên, cuộc sống hôn nhân của cô sẽ rất viên mãn, hạnh phúc.
Nhưng mà những người đó lại không biết, trong cuộc hôn nhân này, không phải chỉ có tiền là được.
Cô lại hồi tưởng đến quãng thời gian sống chung với Trì Uyên, tới giờ vẫn cảm thấy rất ngột ngạt.
Nhưng không bằng quãng thời gian này cũng ở chung với anh, bản thân cảm thấy rất thoải mái tự tại.
Cố Tư cũng không có việc gì, nên ở trong tiệm bánh ngọt của Mạnh Sướng đến trưa, cả hai cùng nhau tìm hiểu đến những loại đồ ngọt sau này cần bày bán trong cửa hàng.
Trước đây chỉ có Mạnh Sướng, có nhiều thứ cũng chưa làm bao giờ, cũng vì có một mình cô nàng nên làm đơn giản một chút.
Bây giờ đã có Cố Tư ở bên, chắc chắn hai người sẽ tìm ra được thật nhiều công thức đồ ngọt mới.
Cố Tư có thể không hiểu biết giỏi về các lĩnh vực khác, nhưng về nấu ăn thì đặc biệt không thua kém ai.
Cô cũng từng làm bếp trong nhiều năm, các loại món ăn cũng đã làm qua nhiều.
Hai cô gái càng nói càng hưng phấn, đến nỗi quên mất thời gian đang trôi.
Đợi đến khi Cố Tư phản ứng lại, bên ngoài trời đã sẩm tối rồi.
Trời ạ, sao có thể nhanh như